Nạp Thiếp Ký I

Chương 163 : Cổ kim bất đồng

Ngày đăng: 21:15 21/04/20


Tống đồng tri muốn phát tác, Dương Thu Trì chợt giơ tay ra ngăn, nói: "Ta biết các ngươi nói cái gì, các ngươi chính là cười chê tam di thái phát hoa si lúc ban ngày, cười vì nàng ta lòi mặt xấu, lại đoán xem lão thái gia sẽ xử trí như thế nào. Đúng hay không?"



Dương Thu Trì đoán đúng khiến cho Dương Ngải Tiểu hơi bất ngờ. Trong giọng nói của hắn có vẻ trào phúng, khiến ả cảm thấy rất khó chịu, chỉ gật gật đầu.



Dương Thu Trì hỏi: "Trong phòng nhị di nương còn có đại phu nhân nữa, đúng không?"



Dương Ngải Tiểu gật đầu, lòng càng kinh ngạc Dương Thu Trì sao lại nói chính xác như vậy, giống như đứng ở một bên mà nhìn ả ấy.



Ả không biết vừa rồi Dương Thanh Thủy đem chuyện bọn họ chì chiết tam di nương như thế nào nói hết ra. Tam di thái để xảy ra chuyện xấu xa lớn như vậy, mấy người họ sao lại không tu tập lại mà sướng vui trên nổi đau của người khác chứ.



"Ngoại trừ ba người ngươi, còn có ai khác nữa?" Dương Thu Trì hỏi.



"Còn có chi dâu Chu thị."



Chị dâu Chu thị cũng có mặt? Dương Thu Trì cả kinh quay đầu lại nhìn Tống đồng tri, lão cũng phát hiện ra vấn đề này, nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì. Hai người đều nghĩ, vừa rồi Dương Thanh Thủy chẳng phải nói rõ là y có vợ làm chứng cho đêm đó y ở nhà hay sao? Chẳng lẽ Dương Thanh Thủy nói dối? Xem ra Dương Thanh Thủy còn giấu diếm điều gì nữa ấy, lát đây nhất định phải đề thẩm y lại lần nữa.



Dương Thu Trì tiếp đó cười hỏi: "Bốn người ngươi nhất mực ở trong phòng nhị di nương nói chuyện phiếm suốt đêm luôn hay sao?"



"Không có, dường như nói chuyện đến canh năm thôi. Tôi nhớ đại phu nhân nói nếu như không chịu về ngủ trời sẽ sáng luôn ấy, nên mọi người mới tán."



"Ngươi khẳng định là canh năm tàn cuộc?"



Dương Ngải Tiểu gật đầu: "Có thể khẳng định, khi nói chuyện đến đó nghe tiếng mõ canh năm vang lên, mọi người mới biết quá trể rồi. Đại phụ nhân thì phải quay về, chị dâu thì nói mọi người nói chuyện cao hứng, đói bụng rồi, hay là ăn món gì đó hẳn về. Đại phu nhân đáp ứng, phân công Bàng quản gia đế trù phòng lấy mấy món cho chúng tôi, ăn xong rồi mọi người rời đi."



"Bàng quản gia? Bàng quản gia cũng ở cùng các ngươi sao?"



"Đúng, lão cũng ghét tam di nương, nói tam di nương thương phong bại tục, do đó chúng tôi bảo lão ở lại cùng nói chuyện, còn tùy lúc chăm sóc rót trà này nọ. Tôi nhớ mẹ tôi còn chọc lão, rằng lão không có vợ, lúc trưa tam di nương cởi truồng ôm lão thì lão có cảm giác thế nào? mọi người đều cười to lên, khiến gương mặt già của lão là thế mà cũng đỏ ửng lên."



"Bàng quản gia không thành thân sao?"



"Không có, nghe nói năm xưa có cưới một người vợ, nhưng sau đó đi thuyền ra biển, khi quay về thì vợ đã theo người khác trốn rồi, nên không có vợ luôn từ đó."



"Ra biển?" Dương Thu Trì có chút hiếu kỳ, "Ra biển gì? Quảng Đức đâu có biển đâu?"



"Tôi cũng không biết, đó là do lúc trước Bàng quản gia uống rượu say rồi, người ta định mai mối giới thiệu cho lão, lão lại đáp thà là cùng... cùng ngủ với heo nái còn hơn là tìm cưới nữ nhân, còn nói lão rất hận nữ nhân."


"Tôi có sao nói vậy," Chu thị cười lạnh, "Nếu như đường đệ ngươi chuẩn bị dụng hình đối với chị dâu ngươi, thì ta cũng đành chịu mà thôi."



Tống đồng tri trầm giọng nói: "Ngươi, ngươi tuy là chị dâu của Dương đại nhân, nhưng nếu như, như không chịu hồi, hồi đáp câu hỏi của đại nhân, thậm chi phạp phải vương pháp, Dương, Dương đại nhân vẫn có thể dùng hình với ngươi!"



Thấy Tống đồng tri nổi đóa, Chu thị đương nhiên biết quan phủ lợi hại, có câu là "dân không được đấu với quan", hơn nữa cha của ả đã bị cách chức, hiện giờ chỉ là người thường mặc áo bố mà thôi, cho nên tức thời thu liễm sự kiêu căng, thấp giọng đáp: "Dân phụ cứ sự thật mà trình bày."



Tống đồng tri vỗ bàn quát: "To gan! Còn dám điêu ngoa! Đêm đó rõ ràng là ngươi cùng mẹ chồng, nhị di nương, còn có Dương Ngải Tiểu ba người tụ tập ở phòng nhị di nương đàm luận về chuyện xấu mặt của tam di nương, ngươi hiện giờ còn dám nói nhăng nói càng, có phải là muốn bổn quan dùng hình với ngươi thật? Hả?"



Chu thị nghe thế, tức thời biết người ta đã rõ hết mọi chuyện rồi, có muốn ẩn man cũng không được, cố gượng cười nói: "Đại nhân, là dân phụ nhớ lầm rồi. Đêm đó tôi cùng ở chung với họ, thời gian lâu quá quên rồi, thỉnh đại nhân tha tội."



Dương Thu Trì hỏi: "Đêm đó, phu quân của ngươi ở đâu?"



Chu thị không dám đáp loạn nữa, thành thật khai: "Dân phụ cũng không biết rõ, ăn cơm xong thì dân phụ đến phòng của nhị di nương nói chuyện, Dương Ngải Tiểu và đại phu nhân đã ở đó rồi. Chúng tôi nói mãi đến canh năm. Đại phu nhân khiến Bàng quản gia dọn đồ ăn khuya, ăn xong rồi tôi về phòng."



"Phu quân của ngươi lúc đó có ở trong phòng không?"



"Dạ có, lúc đó chàng ấy ngủ trong phòng."



Như vậy có thể nói, Dương Thanh Thủy rất có thể là nhân lúc Chu thị đến phòng của nhị di thái nói chuyện rồi lén nhảy tường ra ngoài đến căn lầu nhỏ kia xiết cổ chết tam di thái.



Dương Thanh Thủy có đủ thời gian gây án, lại có động cơ giết người nhất định, lại còn giấu sự thật trọng yếu, hiềm nghi phạm tội trở nên nặng hơn.



Dương Thu Trì tiếp tục hỏi Chu thị: "Bốn người ngươi suốt đêm ở trong phòng hay sao? Có ai nửa chừng ra ngoài không? Ví dụ như đi nhà vệ sinh chẳng hạn."



Chu thì hồi ức một lúc, đáp: "Tôi thật là không nhớ rõ, nhưng dường như là không, mọi người nói chuyện rất vui, trong quá trình đó chẳng ai ra ngoài lâu cả, cho dù có đị về sinh, thì trong nhà của nhị di nương cũng có, cần chi phải đi xa."



Lời của Chu thị khá hợp tình lý, mấy người họ ban ngày nhìn chuyện tày trời của tam di thái, ban đêm dĩ nhiên là cười trên nỗi đau của người khác còn không kịp, làm gì có chuyện bỏ lỡ khoảng khắc nào? Vậy là còn cần phải đối chứng với lời khai của đại phu nhân và nhị di nương, nếu tất cả cùng nhất trí, thì có thể sơ bộ phán đoán mấy người này đều có chứng cứ không có mặt tại hiện trường.



Dương Thu Trì lại hỏi: "Phu quân của ngươi đã từng ra mặt bênh cho tam di nương, rồi bị lão công công (bố chồng) của ngươi đánh khiến cả tháng không dậy nổi, có chuyện đó không?"



Nói đến chuyện này, Chu thị hậm hực đáp: "Con hồ ly tinh đó suốt ngày cứ câu dẫn nam nhân, năm xưa muốn làm tiểu thiếp của phu quân tôi, khi vào Dương gia của chúng tôi rồi nhân lúc phu quân tôi đi ra ngoài thu nợ đã quyến rũ cha chồng tôi trở thành di nương. Sau đó lại còn muốn rù quyến chồng tôi nữa, con hồ lý bỉ ổi, rách rưới, trời sinh ra là bẩn thỉu hôi thối này có bán đi làm điếm xứ người cũng không hết tội..."



Chu thị nghiến răng nghiến lợi mắng liền một hơi, ngực dồn dập thở khì khì không dứt, thế mà vẫn còn chưa hết hận, lầm bầm rủa tiếp.



Dương Thu Trì cùng mọi người chứng kiến vậy đều hoảng kinh. Bọn họ đều không thể lý giải vì sao một thiếu phụ ôn nhu nho nhã như thế mà trước mặt nam nhân có thể phát ra những lời ô uế độc mồm độc miệng thế kia.