Nạp Thiếp Ký I
Chương 166 : Khó cả đôi đường
Ngày đăng: 21:15 21/04/20
"Đúng vậy!" Dương Ngải Tiểu cũng cất giọng gay gắt phụ họa, "Chỉ cần đứa nghiệt chủng này còn sống trên đời, người ta sẽ ở sau lưng chúng ta nói này nọ, nói tộc trưởng của Dương gia thôn chúng ta là một cử nhân đại lão gia mà để tiểu thiếp sinh ra dã chủng, lại còn để quản gia mang đi chỗ khác lén nuôi dưỡng, thì chúng ta còn vác mặt đi đâu được? Hỏi chúng ta làm sao nói chuyện với người được?"
Trương thị, mẹ của Dương Ngải Tiểu, vì chuyện hạ độc hài tử này mà bị bắt trói, hiện giờ nếu như nó là con người khác, như vậy tội của Trương thị nhỏ hơn nhiều, nói không chừng lão thái gia ngược lại còn cảm kích Trương thị, xuất tiền đả thông quan hệ cho mụ. Do đó, Dương Ngải Tiểu càng đặc biệt châm dầu vào lửa trong chuyện này.
Nghe lời của họ, mặt của Dương lão thái gia càng xám xịt, toàn thân run rẫy, quay đầu chỉ vào các người hầu ở sau lưng bảo: "Mấy đứa các ngươi mau đem đứa nghiệt chủng này quẳng vào đống phân dìm chết cho ta, sau đó đem thi thể ra cho ta xem! Không làm ổn chuyện này, ta sẽ đánh chết các ngươi! Có nghe không!"
Mấy người hầu nam vâng dạ, chạy tới cướp lấy hài tử trên tay Bàn quản gia.
Bàn quản gia tuy thân hình khô đét, nhưng rất khỏe mạnh nhanh nhẹn, do đó tránh né xô đẩy hai ba lượt, đã khiến hai tên hầu té ngã ra đất.
Nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, hơn nữa lão vẫn còn thua xa mãnh hổ, nên khi sáu bảy người hầu nam cùng xông tới, lão không còn là đối thủ nữa. Khi lão kháng cự không được, liền quỳ xuống đất cố sức bảo vệ hài tử dưới thân, miệng không ngừng cầu xin lão thái gia.
Mấy người hầu bị ra tử mệnh lện, nào dám hông tận lực, nên cố sức cướp lấy hài tử. Sơn nhi oa oa khóc lớn, nhưng tiếng khóc giống như con mèo con co ro giữa cơn mưa bão, trong nhà loạn cả lên.
Thấy Sơn nhi sắp bị các nam hầu cướp đi, Tống Vân Nhi chợt quát: "Dừng tay!", rồi phóng nhanh lên trước, lách bách vài tiếng đã túm lấy mấy người hầu nam quẳng ra ngoài, khiến họ rơi lộp độp xuống đất, rên la inh ỏi.
Tống Vân Nhi quay sang nói với Dương lão thái gia: "Lão thái gia, Vân nhi cầu xin người, Sơn nhi mới có hai ba tuổi, người hãy đại phát từ bi tha cho nó đi."
Bàng quản gia vốn ra là một mình không ai trợ giúp, sắp sửa trơ mắt nhìn đứa bé bị cướp đi đến nơi, không ngờ Tống Vân Nhi ra tay tương trợ, còn chưa kịp cảm tạ nàng thì nghe nàng đã lên tiếng cầu xin cho cậu bé, cảm động đến nỗi lão lệ tung hoành, ôm chặt lấy Sơn nhi quỳ lếch lại cầu xin Dương lão thái gia tiếp.
Có Tống Vân Nhi lên tiếng, Dương lão thái gia không tiện nói gì, mặt mày sậm xịt quay sang nhìn Tống đồng tri.
Tống đồng tri ho khan một tiếng, vừa định lên tiếng, thì Dương Thu Trì đã chen ngang: "Vân nhi, đây là chuyện nhà họ Dương của chúng tôi, muội không cần phải dính vào chuyện không đâu làm gì, mau trở lại đây!"
Tống Vân Nhi gấp đến đỏ gay cả mặt, dậm chân gắt: "Ca! Bọn họ định dìm chết hài tử. Cái này mà chuyện đâu đâu à?"
"Muội không biết sự tình bên trong, không nên chen ngang loạn vào! Mau trở lại đây!" Dừng lại một chút, Dương Thu Trì bèn lạnh giọng nói, "Mẹ của đứa bé này đã chết rồi, cha thì không biết là tên ác động chẳng có lương tâm nào, thứ dã chủng không rõ nguồn gốc cứ dìm chết đi thì tốt hơn!"
"Cái gì...!" Tống Vân Nhi đơn giản không tin vào tai mình nữa, không dám tin lời nói vô tình vô nghĩa này lại phát xuất ra từ miệng của nam nhân mà nàng một lòng ái mộ, tức thời mặt mày tái ngắt, cắn chặt răng hậm hực nói: "Ngươi...! Ngươi thực là máu lạnh! Ta nhìn lầm ngươi rồi!"
Soảng một cái, một thanh đoản kiếm đã nằm gọn trọng tay nàng, Tống Vân Nhi đứng giữa đương trường, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người: "Hôm nay ta nhất định bảo hộ hài tử này, ai muốn giết nó trước hết hãy hỏi thanh đoản kiếm trong tay ta!"
Tống đồng tri quát: "Vân nhi không được vô lý! Đây là chuyện nhà của Dương lão thái gia, còn không mau trở lại đây!" Tống Vân Nhi không thèm lý gì đến lời này.
Dương Thu Trì nhíu mày: "Hạ Bình ở đâu?"
"Chúc hạ có mặt!" Hạ Binh đang đứng sau lưng Dương Thu Trì ôm quyền hồi đáp.
"Đi bắt ả cho ta! Không được động đến tính mệnh!"
"Tuân mệnh! Kiếm của Hạ Bình rời vỏ, từ từ bước tới.
Dương lão thái gia tức giận, mắng: "Quả nhiên là của lão súc sinh ngươi!"
Đại phu nhân cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Hèn gì lúc nào lão cũng bảo hộ cho con hồ lý thối Quách thị đó, lúc chúng ta đá vào bụng con hồ ly, hắn còn lén đi báo với lão gia, thì ra là hắn sợ chúng ta đá sảy thai con của hắn!"
Dương Ngải Tiểu cất giọng căm hận: "Đúng vậy! Hèn gì lão dùng roi da đánh mẹ tôi ngoan độc như vậy, lại còn định bóp chết mẹ tôi, thì ra là lão tức mẹ tôi hạ độc định giết chết con của lão!" Nói đến đây, ả quay về phía Bàng quản gia phun ra một ngụm nước bọt: "Cái lão gầy nhom mặt dày nhà ngươi, thật là đáng đem lên núi đao chém thành vạn đoạn!"
Tống Vân Nhi ngạc nhiên và hiếu kỳ hỏi Dương Thu Trì: "Ca, ca sao biết Sơn nhi là con của Bàng quản gia vậy?"
Dương Thu Trì đáp: "Chuyện đầu tiên mà lão làm ta hoài nghi chính là thái độ đối với Sơn nhi, khi lão biết Sơn nhi không phải ốm yếu nhiều bệnh, mà bị người ta hạ độc, phản ứng của lão rõ ràng là không giống với một quản gia, mà là giống với một phụ thân hơn. Khi biết người hạ độc là nhị di thái, lòng hận của lão đối với hung thủ không hợp chuẩn mực thông thường, mà là muốn bóp cổ chết người ta ngay tại đương trường. Dương lão thái gia khiến lão chấp hành gia pháp, lão suýt chút nữa đánh chết nhị di thái."
"Nhưng mà, lúc đó ta vẫn chỉ kỳ quái thôi, chỉ cho là phản ứng của lão cường liệt như vậy chỉ là do lòng trung với chủ, không ngờ lão có tư tâm! Cho đến lúc thẩm vấn Dương Ngải Tiểu và mấy người nữa, ta biết Bàng quản gia rất quan tâm đến đứa bé trong bụng của tam di thái, nên mới tiến thêm một bước xác định lão có ý riêng. Do đó, ta quyết định dùng phương pháp tích huyết nhận thân để thử ."
Dương Thu Trì quay sang nói với Bàng quản gia: "Lần đầu khi tích huyết nhận thân, ngươi thấy máu của Dương lão thái gia và máu con ngươi không dung hợp vào nhau, rõ ràng là vượt ra ngoài ý liệu của ngươi a? Ngươi cho rằng ta không biết ngươi làm trò trong cái chén dùng để tích huyết nhận thân đó à?"
Tống Vân Nhi kỳ quái hỏi: "Làm trò? Lão làm trò gì vậy?"
"Chén dùng để tích huyết nhận thân đó đã bị lão dùng muối giấm lau qua. Cần phải biết, máu tươi mà gặp muối giấm nhất định sẽ hòa vào nhau dù có là khác loại. Năm xưa lão đã từng đi biển, đi nam về bằng, trải đời rất nhiều, những trò gian dối trong chuyện tích huyết nhận thân lão đương nhiên biết."
"Lão biết Sơn nhi không phải là con của Dương lão thái gia, mà là con của chính lão, chỉ cần nghiệm huyết sẽ lộ ra ngay, nên mới động tay chân làm trò trong này, hi vọng hai giọt máu sẽ hòa vào nhau, có thể vượt qua được cửa ải này."
Nói đến đây, Dương Thu Trì chỉ vào mũi mình, hơi đắc ý bảo: "Muội không biết sao, cái mũi của ta đặc biệt thính, thính không kém gì Tiểu Hắc của ta đâu." Nói xong hắn cúi đầu nheo mắt nhìn Tiểu Hắc cầu đang ngồi cạnh, Tiểu Hắc cẩu thấy vậy sủa uông uông hai tiếng, dường như bảo là đồng ý hoàn toàn vậy!
Dương Thu Trì tiếp tục nói: "Ngươi tự cầm cái chén đưa ra, ta chỉ cần ngửi một cái là biết ngươi dùng muối giấm lau qua rồi."
Tống Vân Nhi ngạc nhiên hỏi: "Nếu như vậy, tại sao lại không dung hợp vậy?" Sau đó lại hiểu ra ngay, mừng rỡ tiếp: "Nếu như huynh biết lão làm trò, cái chén đó đương nhiên lại bị huynh thay rồi!"
Dương Thu Trì khẽ cười: "Thông minh! Cái chén ấy là cái chén sạch, đương nhiên là hiển hiện ra sự thật, do đó Bàng quản gia vừa rồi rất bất ngờ, thậm chí có chút thất hồn lạc phách."
Tống Vân Nhi hiện giờ hiểu rõ: "Hèn gì vừa rồi Dương lão thái gia nói với lão, lão chẳng phản ứng gì, cứ lẫm bẫm gì là không đúng, không khả năng, không thể nào... gì gì đó."
Đại thiếu gia Dương Thanh Thủy nãy giờ không lên tiếng, giờ đây hai mắt đỏ chạch, chẳng nói chẳng rằng bước lại cạnh Bàng quản gia đá mạnh một cú, trúng vào mặt lão, khiến Bàng quản gia ngã lăn ra mấy bộ.
Dương Thanh Thủy muốn đánh nữa, nhưng bị Dương Thu Trì giữ lại.
Dương lão thái gia hiện giờ biết người cho mình cắm sừng chính là lão quản gia, tức đến nỗi toàn thân run bần bật, chỉ vào Bàng quản gia rống lên: "Người đâu! Đem hắn đi đánh chết cho ta!" Bọn người hầu dạ râng, định áp lên động thủ.
Dương ThuTrì lên tiếng: "Chậm đã! Bá phụ, còn có một chuyện chưa hỏi rõ, hiện giờ không thể giết lão."
Nghe Dương Thu Trì nói, Dương lão thái gia chỉ còn biết tam thời áp cơn nóng giận xuống, nhìn Bàng quản gia chằm chằm , hận không thể xé lão thành muôn mảnh.