Nạp Thiếp Ký I

Chương 173 : Án mạng bên bờ ruộng

Ngày đăng: 21:15 21/04/20


Dương Thu Trì chờ uống rượu, thế mà Tống Vân Nhi cứ nói mãi không thôi, chỉ còn biết trước hết cầm lấy cái chân gà cắn một miếng, vừa nhai vừa cười bảo: "Chủ ý quỷ quái của cái cô nha đầu nhà muội thiệt là nhiều, còn thêm cái gì nữa, mau nói ra đi!"



Tống Vân Nhi nói: "Phạt uống đến năm chục bôi một vòng, trong vòng một vòng người bị phạt rượu ít nhất có quyền yêu cầu người bị phạt rượu nhiều nhất biểu diễn một tiết mục, được không?"



Nguyệt Thiền là người vỗ tay trước: "Chủ ý này của tiểu thư quá hay!"



"Hay cái gì mà hay? Do ngươi phụ trách đếm, nếu như nhớ sai phạt ngươi đấy. Hi hi hi, ngươi hãy chờ coi thiếu gia của chúng ta biểu diễn đi." Tống Vân Nhi cười hỏi, "Ai là người mở đầu đây?"



"Bạch phu nhân là trưởng bối, đương nhiên do phu nhân khai cuộc." Dương Thu Trì nói, "Sau đó ai nhiều tuổi hơn sẽ tiếp theo."



Bạch phu nhân không từ chối, hơi suy nghĩ một lúc, lập tức ngâm: "Loạn sơn tàn tuyết dạ, cô độc dị hương nhân." (Trong đêm tuyết tàn giữa núi đồi chập chùng, một người cô độc đất khách quê người.)



Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, sau đó vỗ tay khen:"Thơ hay, Bạch phu nhân ngâm ở đây chính là một câu trong bài Trừ Dạ Hữu Hoài của nhà thơ Thôi Độ đời Đường. Đúng rồi, đây chính là nổi lòng hoài cảm phiêu bạc nơi đất khách của Bạch phu nhân, hy vọng vào năm tới, bản thân sẽ có một cuộc sống mới."



Bạch phu nhân gật đầu: "Công tử nhớ được nhiều văn thơ sâu rộng, nói thật đúng."



Tống Vân Nhi lại đem dụng ý của Dương Thu Trì nói huỵt tẹt ra: "Ca ca của cháu không phải khen bá mẫu thi từ hay đâu, mà muốn nhân cơ hội kéo dài thời gian coi nên tiếp như thế nào đấy, đúng không nào?" Tống Vân Nhi hỏi xong đắc ý nhìn Dương Thu Trì.



Thật ra thì Dương Thu Trì đang có ý này, Bạch phu nhân đọc lên hai câu thơ có câu kết là chữ nhân, trong thơ của hắn đáp lại nếu có chữ nhân là được, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra, bèn dùng cách giải thích thi từ của Bạch phu nhân để kéo dài thời gian.



Tống Vân Nhi thúc giục: "Ca, không được ăn gian, mau tiếp đi nào!"



Trong lúc nói, Dương Thu Trì đã nghĩ ra được một câu, bèn ngâm: "Thử khứ kinh niên, ứng thị lương thần hảo cảnh hư thiết. Tiện túng hữu thiên chủng phong tình, canh dữ hà nhân thuyết." (Biền biệt năm dài, ôi cảnh đẹp ngày vui nào đâu thiết. Dẫu có muôn vạn kẻ chung tình; dễ ngỏ cùng ai biết?).



Đây chính là một cú trong bài Vũ Lâm Linh trức danh của Liễu Vĩnh.



Tống Vân Nhi chớp chớp mắt: "Ca, nhiều thi từ như thế, sao huynh cứ chọn có câu đó, có phải là có ngầm ý gì phải không?" Nàng lúc trước biết Bạch thiên tổng chuẩn bị gả Bạch Tố Mai cho Dương Thu Trì, cũng nhìn thấy Bạch Tố Mai đối với Dương Thu Trì hữu ý, nên cố ý đem hắn ra làm trò châm chọc.
Tống Vân Nhi nghe có mưu sát, có cơ hội sính anh hùng đến nơi, liền sáng rực hai mắt, là người đầu tiến vén rèm phốc xuống xe.



Dương Thu Trì nói với hai mẹ con Bạch phu nhân: "Bạch phu nhân, Bạch cô nương, hai người ở lại trên xe chờ, chúng tôi đi xem coi có chuyện gì xảy ra." Sau đó xuống xe theo Tống Vân Nhi.



Xe ngựa của Dương Thu Trì vừa dừng lại, Nam Cung Hùng và hai hộ vệ dẫn đường phía trước cưỡi ngựa quay lại hỏi: "Đại nhân, phát sinh chuyện gì vậy?"



Dương Thu Trì vừa đi về đám người kia, vừa nói: "Ở bên kia có thể đã phát sinh án mạng, ta đi xem coi sao."



Nam Cung Hùng phi thân xuống ngựa, thưa: "Đại nhân cẩn thận, tôi phái người đi trước cảnh giới." Nói xong, phất tay ra hiệu cho các cẩm y vệ hộ vệ, mấy người đó đã nghe lời họ nói, tay án lên cán đao chạy trước tới đám người ở bờ ruộng.



Dương Thu Trì đi gần đến đám người đó, thì các thôn dân đã quỳ xuống đón tiếp đại lạo gia, trong đó có một lão hán quả nhiên đang ôm một đứa bé sóng xoài trong lòng. Đứa bé mặc áo ngắn màu xanh, trán, miệng, cổ và ngực đều có máu tươi.



Mấy cẩm y vệ đưa tay án lên đao đứng xung quanh nhìn mấy người này, ngoài ra còn có vài hộ vệ xoay lưng ra nhìn xung quanh cảnh giới, quan sát mọi cử động của bất kỳ người nào đi qua, nhưng cảm y vệ khác tản ra xung quanh đội xe, bảo hộ cho mấy chiếc xe và hành lý.



Kim sư gia và Long sư gia cũng dừng ngựa bước đến.



Dương Thu Trì nhìn đứa bé trong tay lão hán, hỏi: "Lão bá, phát sinh chuyện gì vậy?"



"Hồi bẩm lão gia, con trai tôi không biết bị ai đánh chết rồi, hu hu hu..." Lão hán ôm cậu bé mềm nhũn trong lòng mà khóc, mấy nam nữ lão ấu chung quanh cũng khóc theo.



Dương Thu Trì không hề mặc quan phục, nhưng những người này biết hắn là quan, rõ ràng là các cẩm y vệ đến đây trước cho biết.



Dương Thu Trì bảo: "Ngươi đặt đứa bé xuống để ta tra xét một chút coi sao."



"Dạ." Lão hán đặt thi thể của đứa bé xuống đất.