Nạp Thiếp Ký I
Chương 178 : Thiên tai
Ngày đăng: 21:15 21/04/20
Giữa mùa đông giá lạnh mà tắm nước ấm sạch sẽ xong, cảm thấy thân thể thoải mái vô cùng, Dương Thu Trì ra ngoài hành lang nhìn ánh trăng đang treo trên khoảng không trên đầu, thầm nghĩ nếu như bản thân có võ công chỉ cần nhún mình một cái là lên nóc nhà, tha hồ ngồi trên đó ngắm trăng, như vậy thật đúng là đầy vẻ hữu tình và dạt dào ý thơ.
Trong lúc hân thưởng ánh trăng, một cơn gió lạnh thổi qua, cảm giác hơi rét, rồi thân người chợt có cái gì đó ấm áp choàng lên, thì ra là tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền đem áo choảng khóac lên vai của Dương Thu Trì.
Nguyệt Thiền hỏi: "Thiếu gia, thiếu gia đang nhìn gì vậy?"
Dương Thu Trì chỉ lên vầng trăng tròn trên mái nhà: "Tên của ngươi là Nguyệt Thiền, là Thường Nga trên cung trăng kia, ngươi nói coi trên đó có gì?"
"Tôi chỉ là một tiểu nha đầu, có gì đâu mà Thường Nga a, thiếu gia người đừng có cười tôi nữa, tôi làm gì biết trên cung trăng có gì."
"Vậy ngươi có muốn biết không?" Dương Thu Trì tắm nước nóng xong, tâm tình thật vui vẻ.
Nguyệt Thiền kỳ quái hỏi: "Thiếu gia, chẳng lẽ thiếu gia biết trên cung trăng có gì sao?" Dừng một chút, cô bé cười hì hì: "Nguyệt Thiền biết rồi, thiếu gia nhất định là chú cuội Ngô Cương trên cung trăng, cầm búa đi chặt cây quế."
"Ngươi là Thường Nga, ta là Ngô Cương, vậy hai chúng ta chẳng phải là một đôi hay sao? Hắc hắc hắc." Dương Thu Trì thú vị chọc.
"Người là đại lão gia, tôi là tiểu nha hoàn, tôi làm gì có cái phúc đó a." Nguyệt Thiền cúi đầu nói, nhưng trong thâm tâm thì cảm thấy rất ngọt ngào.
Dương Thu Trì cảm thấy giởn chơi như thế này không ổn, bèn ho khan một tiếng, nói: "Trên cung trăng kỳ thật chẳng có Thường Nga, cũng không có Ngô Cương, càng không có cây quế hoa, không có nước, sông, không chim cá hoa côn trùng, người khác nói ngươi không thể nghe, đó là một thế giới chết chóc."
Nguyệt Thiền rùn mình: "Thật không? Thiếu gia nói gì mà ghê quá vậy."
"Cung trăng đẹp như thế, sao lại không có hoa điểu ngư trùng?" Sau lưng truyền tới giọng nói của nữ nhân, Dương Thu Trì quay lại nhìn, thấy đó chính là Bạch Tố Mai.
Dương Thu Trì cảm thán cho sinh mệnh quá mong manh, đồng thời hy vọng ông trời có thể giúp đỡ cho những dân đói này.
Những chuyện bán con bán cái đều đã xuất hiện, đó là những người đầu tóc rối bời có cắm những cọc tiêu bàng cỏ để cho biết là hàng để bán, áo quần của họ lam lũ, trong gió lạnh run lên cầm cập.
Trước đây khi xem phim, hắn thường thấy trong xã hội cũ nếu bá tánh không sống nỗi nữa thường đi bán con bán cái, hiện giờ chuyện đó hiện ra sờ sờ trước mắt, khiến Dương Thu Trì vô cùng cảm khái, ngẫm nghĩ lại thấy dân nghèo bán con chính là muốn con trai con gái của họ tìm đến nhà nào giàu có, có thể nhờ đó mà tiếp tục sống, đấy là biện pháp trong khi không còn biện pháp nào khác.
Dương Thu Trì cùng mọi người đến dịch trạm tại Vũ Xương. Dịch trạm này nằm cạnh nha môn của Bố Chánh sứ.
Mọi người bố trí chỗ nghỉ xong, căn cứ đề nghị của Kim sư gia, Dương Thu Trì chuẩn bị hai phần lễ vật phân ra mang đến bái kiến hai vị tả và hữu bố chánh của Hồ Quảng.
Dương Thu Trì phá án như thần, nhưng chỉ có danh ở huyện Quảng Đức và Ninh Quốc phủ mà thôi. Phương tiện thông tin liên lạc tại Minh triều không phát triển, tin tức bế tắc, do đó ở Hồ Quảng chẳng có người nào biết hắn là ai.
Bố chánh sứ chính là quan nhị phẩm của triều đình, chức vụ tương đương chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh hay bí thư tỉnh ủy như bây giờ, Dương Thu Trì là một huyện lệnh thất phẩm tép riu, căn bản không có cơ hội được tiếp kiến. Nhưng nhờ hai phần lễ vật trọng hậu của Dương Thu Trì, tả hữu bố chánh Tiền đại nhân và Quyền đại nhân đều phân biệt tiếp kiến hắn.
Chỉ có đều, hai vị bố chánh này đều tâm sự trùng trùng, chỉ hàn huyên vài câu đã mời trà tiễn khách, khiến cho Dương Thu Trì tức đỏ cả mũi, nhưng dù vậy Kim sư gia vẫn cảm thấy cao hứng, khuyên Dương Thu Trì là hãy cứ từ từ, có cơ sở này rồi lần sau đăng môn bái phỏng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Quan trường chính là vậy, không có tiền không gõ cửa nhà ai được, không có tiền không thể nào đả thông quan hệ.
Dương Thu Trì lòng cao chí lớn, không chỉ mong quan vận hanh thông không thôi. Đương nhiên hắn không bài xích chuyện làm quan, chỉ đành dùng cái câu thế tục thường nói, đó là cứ làm như "sủng nhục bất kinh, khứ lưu vô ý" (Không quan tâm thiệt hơn, đi hay ở cũng mặc).
Kim sư gia lại an bài hắn đến bái kiến quan đề hình án sát sứ của Hồ Quảng là Thi đại nhân. Quan đề hình án sát sứ tuy nhỏ hơn quan bố chính một cấp, nhưng dù gì cũng là cao quan tam phẩm, chủ quản chuyện pháp luận phá án của một tỉnh, lại còn phụ trách trừng trị tham quan, lọc gian bạo, bình chuyện pháp luật, giải oan ức, chấn hưng tác phong và kỷ luật, đồng thời gạn đục lắng trong mọi chuyện trong tỉnh. Xem ra, Dương Thu Trì sau này không khỏi quan hệ với y, cho nên cần phải đả thông quan hề.
Quan đề hình án sát sứ Thi đại nhân có chức quan nhỏ hơn, tính quan liêu do đó cũng nhỏ hơn, cộng thêm tác dụng từ lễ vật do Dương Thu Trì mang lại, nên Thi đại nhân nói nói cười cười với hắn lâu hơn, lời nói cũng khách khí hơn, mãi một lúc sau mới dâng trà tiễn khách.