Nạp Thiếp Ký I
Chương 211 : Cô nam quả nữ
Ngày đăng: 21:15 21/04/20
Bạch Tố Mai lúc này mới yên tâm, chồm tới đắp kỹ mền cho Dương Thu Trì, sắc mặt hiện vẻ vui mừng. Dương Thu Trì hơi kỳ quái, hỏi: "Bà ta muốn cô ở cùng ta cả đời, cô còn cười?"
Bạch Tố Mai vội vã thu lại nụ cười, cố giấu diếm nói: "Không có a." Dừng lại một chốt, nàng tiếp: "Kỳ thật cũng không có gì, tôi trước đây xuất gia đã ở Tịnh Tuyết am, cũng hoang lương như thế này, nơi này cũng hợp với chuyện bế quan tu hành lắm."
"Cô xuất gia bế quan tu hành, còn ta thì tu cái gì?" Dương Thu Trì dựa tà tà vào vách động, trên dưới đều có mền ấm nên từ từ lấy lại chút tinh thần, cười nói chọc nàng.
"Thì huynh tu luyện võ công a, Tống cô nương đối với huynh tốt như vậy, nhất định sẽ dạy cho huynh võ công, chờ võ công của huynh cao cường rồi, đánh bại tiền bối đó, chúng ta xuống dưới là được." Bạch Tố Mai cũng cười đáp.
Dương Thu Trì cười khổ: "Võ công của Vân nhi chẳng sánh với tiền bối đó được, học và mạnh như Vân nhi cũng chẳng ích lợi gì. Hơn nữa ta chẳng hề thích học võ công." Hắn thầm nghĩ, nếu như thật sự muốn động thủ, ta còn có cây súng đây chi, lúc trước đại nội thị vệ tổng quản của Kiến Văn là Hồng Ưng còn chịu không nổi một phát đạn của ta nữa à.
Sư phụ của Tống Vân Nhi tuy có võ công cao hơn Hồng Ưng, nhưng nhất định là không cao quá súng đạn. Nhưng mà, nàng ta dù sao cũng là sư phụ của Tống Vân Nhi, bắn chết hay bắn bị thương gì nàng ta đều cũng không thỏa, do đó chẳng thể nào dùng sức mạnh, chỉ có thể dùng trí, không thể dùng lực để bắt người.
Nghĩ đến súng, Dương Thu Tri kêu ai da lên một tiếng, chợt nhớ là súng đã từng ngập trong nước, cần phải nhanh chóng lau khô, nếu không bị gỉ sét thì phiền. Nghĩ thế nên thò tay từ trong mền ra, nhưng tay mềm nhũng chẳng có chút sức lực nào, tuy cái đau như kim châm đã từ từ giảm nhiều, nhưng trên người chả có tí sức lực gì.
Bạch Tố Mai vội hỏi: "Dương công tử, có chuyện gì vậy?"
Dương Thu Trì chu môi chỉ về phía cây súng đang nằm trên đất đó: "Lấy nó qua đây."
Bạch Tố Mai chồm người lấy súng đưa lại trước mặt Dương Thu Trì: "Đây là cái gì a? Sao nặng quá!"
"Là một loại ám khí, rất nguy hiểm, cô đừng loạn động a."
Trong sơn động rất tối, Bạch Tố Mai cảm giác được động tác của Dương Thu Trì, vội hỏi: "Huynh muốn gì nào? Để tôi giúp cho, muốn ăn hả?"
"Giúp ta... giúp ta lấy tay ra ngoài." Trước đó Bạch Tố Mai sợ Dương Thu Trì lạnh, cho nên đắp mền rất chặt, Dương Thu Trì không rút tay ra được.
Bạch Tố Mai nhanh chóng giúp hắn nới chút mền ra, kéo hai tay ra ngoài, hỏi: "Huynh rút tay ra ngoài làm gì?"
Dương Thu Trì muốn thử xem tự mình có thể đi vệ sinh hay không, trước hết động đậy mấy ngón tay, có thể, lòng liền mừng, lại động cổ tay, có thể, càng cao hứng hơn, liền nắm tay lại, ngón tay hơi cong nhưng không nắm được thành quyền, cố sức cả buổi mà không được.
Trong động rất tối, Bạch Tố Mai chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy Dương Thu Trì, không rõ hắn đang làm gì, liền đưa tay qua nắm tay hắn lại, hỏi: "Huynh định làm gì? Tôi giúp huynh."
Dương Thu Trì rất muốn nói: Ta muốn tiểu tiện, nhưng chuyện này một cô gái như nàng ta có thể giúp gì, cho dù hai người đã từng tiếp xúc qua da thịt, nhưng đó là vì cứu người, vạn bất đắc dĩ, hơn nữa lúc đó Bạch Tố Mai đang trong tình trạng giả tử, căn bản chẳng biết gì, sau này mới nghe nói lại. Còn tình hình hiện giờ, chuyện đó mà để một cô gái giúp, Dương Thu Trì quả thật chẳng thể mở lời.
Hắn lại cắn răng nắm chặt tay, nhưng vẫn không thành quyền. Ngay cả tay mà cũng không co khép lại được, làm sao có thể cởi quần? Thôi thì thử đứng lên xem sao, có thể lúc đứng có thể dễ làm hơn.
"Đỡ ta đứng dậy." Dương Thu Trì hiện giờ nhịn không nổi nữa rồi, cuối cùng đành nói ra một câu như vậy. Bạch Tố Mai cũng đoán ra hắn muốn làm gì, tức thời thẹn đến đỏ bừng cả mặt, đáp ứng một tiếng xong vội đỡ hắn dậy.
Trong sơn động chỉ có thể khòm lưng mà đi chứ không thể nào đứng thẳng được, và với tư thế này thì nam nhân chẳng có cách gì tiểu tiện cho được, hơn nữa cũng không thể tiểu trọng động, mà cần phải ra ngoài.
Rất may là Liễu Nhược Băng có để lại cây dù, hơn nữa hiện giờ trời đã dịu mưa.