Nạp Thiếp Ký I

Chương 291 : Nguyệt dạ đối ca

Ngày đăng: 21:16 21/04/20


Nghe Dương Thu Trì nói có chính sự, Vân Thiên Kình ra lệnh cho các tiểu đầu mục và những người nhàn tạp khác lui ra, chỉ lưu lại những nhân vật quan trọng.



Dương Thu Trì móc từ trong người ra một cái hộp nhỏ, mở lấy thứ giống như bông hoa nhỏ lấy được từ cửa âm đ*o của Điền thị đưa cho Vân Thiên Kình xem: "Vân trại chủ, ông giúp ta xem coi đây là hoa của thứ thực vật gì."



Vân Thiên Kình tiếp lấy cái hộp, nheo mắt nhìn cả nửa ngày, thứ này đã khô rồi nên không nhận ra đó là thứ gì, bèn đưa cho Vân Lăng xem, Vân Lăng cũng không nhìn nhận được.



Dương Thu Trì nói: "Đây là thứ sinh trưởng trong dãy núi này, trại chủ có thể tìm người giúp ta xem coi nó là thứ gì không."



Vân Thiên Kình gật đầu, bảo Vân Lăng đi gọi người chuyên môn hái thuốc trong trại đến.



Dương Thu Trì nghe thế liền gật gù, người hái thuốc phải đi khắp nơi, có món thực vật nào mà không thấy qua.



Chẳng mấy chốc, hơn mười người vừa nam vừa nữ tiến vào hỏa đường (phòng có lò sưởi), Vân Thiên Kình nói với mọi người, cho họ tiến hành nhìn nhận, nhưng ai nấy cũng lắc đầu không nhận ra là thứ gì.



Dương Thu Trì vô cùng thất vọng, đang ủ rũ định cất cái hộp về, thì một lão đầu nói: "Chủ yếu là hoa này dường như bị đạp nát rồi, lại khô nữa, cho nến không thể nhận rõ. Nhưng mà, từ tình tòe trên đầu này mà xét, thì nó có điểm giống như ống nhị cái của hoa cây văn mẫu (một loại cây xanh cao)."



Dương Thu Trì mừng rỡ, vội hỏi: "Cái loại văn mẫu thụ này ở gần trại chúng ta có không? Nếu có thì tìm thử vài cái đem về là có thể xác định phải hay không liền chứ gì."



Lão dược sư ấy lắc đầu: "Tôi hái thuốc mấy chục năm rồi, nhưng ngõ ngách quanh đây tôi đều đã đi đến không biết bao nhiêu lần, khắp Trấn Viễn Châu này cây văn mẫu chỉ có ở hai vùng sơn cước Lâm Xuyên và Dung Giang thôi, những địa phương khác đều không có."



A? Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, nếu quả thật như vậy, tên sát thủ liên hoàn biến thái đó, hay giả thiết là một thái giám của Kiến Văn đế, có khả năng ẩn tàng hay đã từng đi qua những noi đó, và Kiến Văn đế có thể là tàng thân ở hai địa phương này!



Dương Thu Trì vội đưa cái hộp đến trước lão dược sư: "Lão nhân gia, ông nhìn kỹ chút nữa xem... điều này vô cùng trọng yếu."



Lão dược sư đưa bàn tay xương xẩu cầm lấy nhụy hoa xem xét chút nữa, đưa lên lấy ánh sáng bên ngoài cẩn thận nhìn nhận, do dự nói: "Ta thật không dám xác định, nhưng có điểm rất giống, ngoại trừ những văn mẫu thụ này, ta không thể nghĩ đến những hoa cỏ khác khô rồi sẽ có hình dạng giống thế này."



Những dược sư khác cũng chồm tới, nghe lão dược sư nói như vậy, đều đua nhau gật đầu: "Có điểm giống!"



Vân Thiên Kình nói: "Như vậy đi, dù gì từ đây đến Lâm Xuyên cũng không xa, mấy người trẻ tuổi các ngươi lập tức khởi trình đến đó hái vài cái hoa văn mẫu thụ rồi đạp dẹp, chờ cho nó khô so sánh thử xem."



Dương Thu Trì nghe thế mừng rỡ, gật đầu lia lịa.
"Hai ta cùng ở chung một trại



Sao sang trăng thanh cùng treo lơ lửng trên trời,



Trăng xanh sao sáng cùng bước chung đường



Hai ta ngày ngày cùng cắt cỏ chặt củi chung một núi...."



Mới hát nên Dương Thu Trì có chút khẩn trương, nhưng do uống rượu gần suốt đêm nên không cảm thấy mặt đỏ gì mấy, hát từ từ tự nhiên hẳn.



Dương Thu Trì vừa dứt lời ca, Vân Thiên Kình liền đi đầu tàu vồ tay khen ngợi trước. Nghe huyện thái lão gia hát, một đám người thật đông liền vây lại, nghe xong giọng sơn ca còn chưa thạo của hắn xong, tuy giọng ca thật tệ chẳng đáng giá một đồng tiền, nhưng dù sao cũng là huyện thái lão gia hát, ca từ nội dung cũng không tệ, nên tiếng vỗ tay khen ngợi như sấm dậy.



Tống Vân Nhi cũng lớn tiếng khen, nhưng nụ cười lại khiến người ta có cảm giác quái quái không thật.



Dương Thu Trì nhìn ra sự dị dạng trong nụ cười của nàng, hơi trầm ngâm, liền nghĩ ra bài ca vừa rồi dường như có điểm quá thân mật lả lơi, nên cảm thấy áy náy. Nhưng dù sao Vân Lộ cũng cười hì hì không để ý, cho nên lòng mới hơi yên tâm.



Các cô gái đối diện đã cười nắc cười nẻ, đùn đẩy nhau dường như đang châm chọc Vân Lộ, lại thúc giục cho cô ta tiếp tục hát. Vân Lộ ngẫm nghĩ, liếc về phía Dương Thu Trì, khai khẩu:



Khăn tay em thêu vì sao



Vì sao nấp giữa lưng chừng



Ẩn mình trong tầng mây đen ấy



Nhưng đừng coi nó chẳng phải sao."



Nghe xong bài ca này, lòng Dương Thu Trì chợt rộn lên tim đập thình thịch, cô gái nhỏ này ám chỉ cái gì vậy cà? Hắn không khỏi len lén nhìn qua nàng, thấy Vân Lộ cũng đang nhìn qua bên hắn. Hai ánh mắt chạm nhau, Dương Thu Trì không ngờ lại cảm thấy ngượng, nhanh chóng tránh mắt đi.



Dưới ánh lửa và trăng, mắt Vân lộ sáng đẹp như vì sao trên trời, gương mặt vành vạnh như mặt trăng rằm.