Nạp Thiếp Ký I
Chương 3 : Dương Thu Trì
Ngày đăng: 21:13 21/04/20
Thôi rồi, phải dựa hết vào chính bản thân hắn thôi. Hắn đến từ xã hội hiện đại có xe hơi, có mạng inte, có cả bom nguyên tử, chẳng lẽ còn không sống nổi trong xã hội lạc hậu này? Nếu thế thì đáng tức cười làm sao ấy. Cho dù trong xã hội hiện đại hắn không phải là cái thá gì hết, ngay cả mối tình vác vai cũng không có, nhưng trong xã hội phong kiến người ăn thịt người này biết đâu lại oai phong sảng khoái?
Vậy thì bản thân hắn phải dựa vào bản lĩnh gì để sinh tồn trong xã hội vạn ác này đây? Dương Thu Trì cẩn thận nhớ lại những chuyện mà hắn có thể làm, điều đầu tiên có thể nghĩ đến đương nhiên chính là y thuật. Đã tốt nghiệp đại học y khoa, tuy là chuyên ngành pháp y, nhưng đại bộ phận thời gian học lại tập trung vào y học lâm sàng. Một vị bác sĩ pháp y muốn chuyển sang làm bác sĩ lâm sàng thực ra khá dễ. Đến lúc nào đó hắn nhất định sẽ mở cửa khám bệnh, thu tiền, chẳng phải là sẽ sống khỏe hay sao?
Nghĩ đến điều này, Dương Thu Trì có điểm dương dương đắc ý. Xem ra bản thân hắn đã chọn không sai nghề. Khai đao trị bệnh, những tuyệt chứng trong xã hội cũ ví dụ như bệnh lao chẳng hạn, nhất định hắn sẽ giải quyết tới nơi tới chốn, không chừng bản thân hắn còn vì thế mà cải danh thành Hoa Đà thần y, cả nước đều biết lắm a! Ha Ha Ha!
Dương Thu Trì co duỗi thân hình một chút, bắt đầu mơ mộng trở thành danh y trong xã hội cổ đại này. Mà muốn thế thì trước hết phải mua dược phẩm, mua y liệu khí giới. Dược phẩm? Khí giới? Đi đâu mà mua bây giờ? Khi nghĩ đến điều này, hắn phảng phất như bị một bồn nước lạnh tạt vào người. Bản thân hắn học tây y, muốn trị bệnh đương nhiên phải dùng thuốc, nhưng thời cổ đại làm gì có tây dược mà mua? Đừng nói gì đến những dược liệu đặc hiệu, ngay thứ phổ thông nhất là A Tư Thất Lâm (Aspirin) cũng không có, mở sao được phòng khám bệnh đây?! Dùng phẫu thuật? Dao mỗ không có, trong thùng inox trong xe có đủ thuốc giảm đau bằng ma túy và thuốc trị viêm, nhưng lại không nhiều, dùng được vài lần là hết, không có thuốc làm sao động dao phẫu thuật cái quỷ gì?
Hết rồi! Sôi bỏng hỏng sôi hết rồi! Con mẹ nó, nếu biết sớm sẽ xuyên việt thời gian, sao lại không đi học Trung y chứ? Thảo dược chỗ nào chẳng có. À, mà nếu biết trước sẽ xuyên việt, thì còn đi học gì cái thứ Trung y rắc rối đó. Trong điện ảnh có chiếu nhiều thứ kỷ thuật khác nhau, nào là súng ống, đạn pháo, xe tăng, nào là lúa cao sản, tàu hỏa, đèn điện, điện thoại vâng vâng, mang theo đến thời cổ đại khiến cho Trung Quốc chinh phục toàn thế giới cũng không phải là bốc phét gì. Ngoài ra còn có mớ điện ảnh đồi trụy chó chết đó nữa! Khủng!
Dương Thu Trì giơ tay vỗ vỗ mặt, quả là hối hận. Nhưng mà, dù sao thì bản thân hắn nhất định cũng có tri trức hơn người cổ đại nhiều, muốn sống khỏe chung với họ xem ra cũng không khó khăn gì. Hiện giờ cần phải đi xem những trang bị pháp y và thiết bị điều tra còn hay mất.
Dương Thu Trì rời khỏi ca bin, quay ra sau xe, mở dây buộc thùng hàng ra, dỡ lớp vải che lên nhìn ngó. Những trang bị bỏ trong những thùng kim loại bằng hợp kim tuy rất lộn xộn, những vẫn còn nguyên không tổn hại gì, nên hắn cũng yên tâm.
Lão hổ phóng vụt một cái đã nhảy lên một khối đá lớn bên cạnh suối. Nó phóng thêm cái nữa, đã vượt qua suối, nhắm móc hai chân tòng ten dưới cành cây của Dương Thu Trì.
Mẹ nó! Dương Thu Trì vội thu hai chân lại, hổ trảo vụt qua dưới hai chân, chỉ cách có vài cen ti mét (cm).
Dương Thu Trì vội vã đạp chân trườn lên phía trên như một con rắn, hai tay nắm chắc cành cây. Con hổ đó sau khi vồ hụt, chuyển người lại, nhìn Dương Thu Trì chằm chằm, rống trầm một tiếng, rồi xoạt một cái lại phóng lên. Hắn lại tránh được trong gang tấc! Hai hàng vuốt bén nhọn lập lòe ánh sáng xanh biếc của lão hổ chỉ cách Dương Thu Trì vài xích, mùi hôi thối phát ra từ miệng nó có thể ngửi thấy rõ ràng.
Dương Thu Trì ôm chặt cành cây, cúi mặt nhìn xuống, khẩn trương nhìn lão hổ đang phóng vụt ngang qua. Vừa rồi con hổ đó khẩn cấp nên không quan sát địa thế chung quanh, do đó phóng từ phía dưới lên phía trên nên không thể nào chụp được hắn. Nếu như nó phóng từ phía sườn dốc trên kia xuống, xem ra đại hạn của hắn đã lâm đầu!
Lấy súng ra không kịp nữa rồi, trước hết phải leo lên trên thôi. Dương Thu Trì hoảng loạn bị ngã bò ra nhánh cây, mông đít dán sát cành cây, không cách nào nhỏm lên chộp lấy cành bên trên. Hắn cũng muốn móc chân cất đầu lên cành cây to bằng cánh tay đó, nhưng lại không có kỹ xảo này. Hơn nữa, phía dưới còn có một con hổ ăn thịt người đang nhăm nhăm bắt cho được hắn. Xem ra chỉ còn men theo nhánh cây này leo lên phía trên một chút, sau đó lấy súng ra xử gọn con hổ chó chết này.
Rất tiếc là sau khi gắng sức một hồi, Dương Thu Trì cảm thấy ý định này không thể thực thi được. Đó là vì cái cây này tuy không cao lắm, nhưng vị trí của hắn đã gần đến đầu nhánh rồi. Hiện giờ toàn bộ nhánh cây đang rung động dữ dội, nếu như tiếp tục leo ra, chỉ sợ cành cây này sẽ gãy mất!