Nạp Thiếp Ký I

Chương 302 : Cự hôn

Ngày đăng: 21:16 21/04/20


"Thống nhất rồi! Quá tốt a!" Dương Thu Trì hưng phấn nắm tay nàng, "Trước hết nàng theo ta về huyện nha một đoạn thời gian, chờ ta phái người đi an đốn phòng ốc xong rồi nàng hãy đi, được không?"



Liễu Nhược Băng khẽ lắc đâu: "Không được, ta hiện giờ đã có phản ứng nghén, ta sợ người khác sẽ nhận ra, muốn sớm rời khỏi chốn này..." Dừng một chút, Liễu Nhược Băng lại dịu giọng nói: "Thật xin lỗi, Thu Trì, chàng hãy đứng vào tình cảnh của ta mà nghĩ xem..."



Dương Thu Trì đương nhiên cũng hiểu chỗ khó xử của nàng, rất may là Liễu Nhược Băng đã đồng ý để cho hắn giúp nàng sắp xếp nơi ăn chốn ở, biết được nơi hạ lạc của nàng, lòng sẽ không phải trống không mù mờ không manh mối. Chỉ hi vọng sau này nàng nuôi con, sẽ phát triển thêm một bước! Hắn gật đầu đồng ý: "Vậy cũng được, chúng ta cùng trở về nha môn, ta sẽ lập tức an bài người hộ tống nàng đến Thành Đô, sáng ngày mai sẽ xuất phát, được không?"



"Được." Liễu Nhược Băng gật đầu, cảm kích nhìn hắn.



Dương Thu Trì cao hứng gọi Tống Vân Nhi quay lại, rồi đem mọi chuyện nói cho nàng biết. Tống Vân Nhi đương nhiên rất cao hứng, hiện giờ xem ra an bài nơi ăn chốn ở như vậy, các bên đều có thể tiếp thụ, là biện pháp tốt nhất trước mắt.



Lúc này Dương Thu Trì chợt cảm giác dưới chân có động tĩnh, liền cúi đầu nhìn, thi ra là Tiểu Hắc cẩu đang ngậm trong miệng đai lưng võ trang có súng ngắn của hắn. Hắn vui mừng reo lớn lên, tiếp lấy, rút súng ra kiểm tra một lúc, vẫn còn nguyên không tổn thất gì, năm viên đạn vẫn còn nằm yên ổn trong băng.



Bọn Hư Ất từ khi lục xoát trên người Dương Thu Trì được khẩu súng này, không biết công dụng của nó, quẳng sang một bên không thèm quản. Nếu không, Liễu Nhược Băng tuy có võ công tuyệt đỉnh, nhưng cũng sẽ gặp nguy hiểm trầm trọng.



Tiểu Hắc cẩu biết đây là thứ của Dương Thu Trì, giúp hắn tìm lại được.



Dương Thu Trì cắm súng lại vào bao, thân mật ôm chú chó mực tài giỏi đáng yêu của mình. Trước đó, Tống Vân Nhi cũng đã thu lại thanh đoản kiếm từ trong mớ binh khí tước đoạt của địch.



Đến lúc này, Cảnh tri châu bước đến nói: "Dương đại nhân, kinh qua thẩm vấn, không hề phát hiện Kiến Văn. Thẩm vấn hết mọi người, chúng đều nói đã nhiêu năm chưa hề thấy Kiến Văn, không biết ông ta ở đâu, cái gọi là “Phục Quốc Đại Kế” thực ra đều do Diệp Hi Hiền, Trình Tế, Dương Ứng Năng ba người phân ra lấy danh nghĩa của Kiến Văn mà tổ chức.
"Vì sao?" Dương Thu Trì hỏi vội, hắn vốn cho chuyện này đã là chuyện mười phần chắc chín, không ngờ lại biến thành như vậy.



Tống Vân Nhi đáp: "Sư phụ có con với huynh, tuy người đã nói không thể gả cho huynh, nhưng dù sao thì muội cũng cảm thấy không phải với người. Sư phụ đối với muội rất tốt, nhưng hai sư đồ muội không thể đồng thời lấy huynh. Do đó, nếu như muội không nhận lời lấy huynh, người vẫn còn có hi vọng. Muội không muốn cắt đứt tia hi vọng cuối cùng của sư phụ."



Dương Thu Trì trợn mắt ngớ người. Tâm tư của nữ nhân quả thật là khó đoán! Hắn lên tiếng: "Nhưng nàng ấy cũng đã nói rồi, nàng ấy không thể nào phân hưởng ta với các nữ nhân khác. Do đó, chỉ cần ta còn có một thê thiếp, nàng ấy đều không thể làm kẻ điền khuyết. Ta hiện giờ đã có một vợ ba thiếp, vì thế, nàng ấy tuyệt đối không gả cho ta. Nếu là như vậy, muội đoạn hay không đoạn tuyệt hi vọng của nàng ấy có gì khác biệt đâu?”



Tống Vân Nhi khẽ lắc đầu: "Cái này muội biết nhưng sư phụ đối với muội tốt như vậy, nếu hiện giờ gả cho huynh, cắt đứt mọi tia hi vọng của người, muội dù sao củng cảm thấy không phải với sư phụ. Ca, nếu huynh thật sự thích Vân Nhi, thì hãy chờ thêm một thời gian nữa, được không? Dù gì Vân Nhi hiện giờ cũng còn nhỏ lắm.”



Thần tình của Tống Vân Nhi thê lương và không có cách nào, khiến Dương Thu Trì cảm thấy thương xót vô cùng. Hắn khẽ ôm vai nàng, hôn lên má nàng: "Được, ta sẽ chờ muội.”



"Ca" Tống Vân Nhi úp mặt vào ngực Dương Thu Tri, thúi thít khóc.



Thời gian qua rất nhanh, chớp mắt một cái là đã hơn tháng. Sau khi Kiến Văn dư đảng bị quét sạch tại sào huyệt trong rừng nguyên thủy gần Thanh Khuê huyện, tiểu huyện thành đã từng oanh động rất lâu cũng dần dần lấy lại vẻ bình tĩnh ngày nào.



Dương Thu Trì vẫn sáng sáng cùng luyện công với Tống Vân Nhi, sau đó đến Thiêm Áp phòng làm việc, rồi thăng đường xử lý những cái án nhỏ như sợi lông gà.



Miêu trại trại chủ Vân Thiên Kình cũng thường đến tìm Dương Thu Trì uống rượu. Sau lần đó hắn mãi không gặp lại Vân Lộ. Hỏi Vân Thiên Kình, thì ông ta chỉ nói tâm tình cùa Vân Lộ không tốt không muốn rời khỏi trại, điều này khiến cho lòng Dương Thu Trì tràn đây sự áy náy.