Nạp Thiếp Ký I
Chương 357 : Ngân trâm
Ngày đăng: 21:16 21/04/20
Nhiệt huyết của Dương Thu Trì bốc lên đỉnh đầu, huyết dịch toàn thân giống như sôi trào, tay lòn qua đùi nàng, ôm eo ẵm dậy, lắc lư đến bên giường quẳng nàng xuống, thô lỗ xé tét y quần của nàng, lộ da thịt da trắng như tuyết, hai tòa nhũ phòng cao vòi tùy theo động tác kéo xé áo quần của Dương Thu Trì mà lắc lư khiêu khích và mời gọi.
Giờ phút này Dương Thu Trì để bị dục hỏa trong nội thể đốt cháy phừng phừng, dường như muốn thiếu biến hết mọi thứ. Hắn kéo áo quần của mình, định chồm lên người Xuân Hồng.
Đúng lúc này, một tiếng keng khẽ vang lên, có một vật gì đó từ trong lòng Dương Thu Trì rơi ra. Hắn cúi đầu nhìn, đầu như có một luồng sét đánh trúng, cả ngươi ngây ngốc cứng đờ - vật rơi trên đất đó là một cây ngân trâm nho nhỏ - cây ngân trâm của Liễu Nhược Băng để lại tặng cho hắn!
Dương Thu Trì từ từ rùn người xuống, nhặt cây ngân trâm lên, trước mắt chợt hiện ra gương mặt lãnh diễm của Liễu Nhược Băng và đôi mắt tịch mịch lạc lõng làm người ta nát tim của nàng.
Xuân Hồng đã cởi hết áo quần, yêu kiều gọi: "Tước gia, mau lên đi, lên ôm chặt em nào, Xuân Hồng nóng quá..."
Dương Thu Trì không tự chủ nhìn lên, thấy Xuân Hồng ngọc thể hoành trần, khúc tuyến lung linh, chỗ thấp chỗ cao đều rất tuyệt mỹ, khiến cho dục hỏa của Dương Thu Trì bốc lên hùng hùng.
Hắn đã phát giác có điều gì đó không ổn, vì từ trước đến giờ hắn không hề có sự phấn khích về tính dục mạnh như vậy, trùng động muốn gần gũi nữ nhân đến như vậy. Thứ phấn khích này là không bình thường, hắn thở phì phò, lạc giọng hỏi: "Trong tỉnh tửu thang có xuân dược?"
Xuân Hồng hơi nhỏm nửa bên người, bầu ngực rung rinh áp vào thân trên đã hở ngực của Dương Thu Trì: "Đúng vậy, hi hi, tước gia đã biết mà còn hỏi..., còn có vật gì dễ làm tỉnh rượu hơn Uyên ương hí thủy canh chứ... hi hi."
Bàn tay thon của Xuân Hồng thò vào trong khố của Dương Thu Trì, lần dò thăm hỏi cây kình thiên trụ của hắn.
Một khi kình thiên trụ bị tóm, Dương Thu Trì biết, bản thân sẽ bị biển dục lấp vùi. Trong phút giây cuối cùng trước khi điểm thần chí tối hậu còn lại của hắn bị diệt, hắn nhìn thấy cây ngânn trâm còn nắm chặt trong tay, cây ngân trâm của Liễu Nhược Băng!
Dương Thu Trì phất tay, dùng ngân trâm đâm mạnh vào đùi của mình, đau đến nổi hắn kêu oa lên một tiếng, dục hỏa trong nội thể bị sự đau đớn này trấn áp, thần chí hơi khôi phục, hắn vội tránh khỏi vòng tay của Xuân Hồng, túm áo túm quần chảy khỏi phòng.
Nam Cung Hùng mang theo thiếp thân hộ vệ cảnh giới ở ngoài phòng, thấy Dương Thu Trì y sam không chỉnh, lang bái vạn phần chạy trốn ra ngoài, vừa tức cười vừa kinh ngạc, vừa định lên tiếng hỏi, thì Dương Thu Trì đã bảo: "Đi, chúng ta về trước!" Miệng thì nói vậy, nhưng chân đã đăng đăng đăng chạy vội xuống lầu.
Nam Cung Hùng cùng mọi người nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, Dương Thu Trì vừa chỉnh lý y bào, vừa nhanh chân bước lại kiệu của mình.
Dương Thu Trì hừ giọng mũi thật mạnh: "Đều trách hai cái lão gia hỏa đó, chơi ta một vố quá thảm!"
Hồng Lăng hiếu kỳ hỏi: "Lão gia, bọn họ làm gì lão gia vậy?"
Chuyện xấu đêm qua Dương Thu Trì không muốn kể lại cho Hồng Lăng nghe, miễn ảnh hưởng hình tượng đầy "hào quang" của hắn, liền khẽ vỗ lên bờ mông tròn lẳn của nàng; "Chẳng có gì, chúng ta dậy thôi."
Hồng Lăng dạ một tiếng nhỏ, dậy mặc áo quần trước, sau đó phụ thị Dương Thu Trì rửa ráy.
Đến lúc này, chợt nghe bên ngoài giọng nói của Tống Vân Nhi: "Ai! Sâu lười dậy chưa? Ta tiến vào đó nghe!"
Hồng Lăng chạy ra gian ngoài ứng tiếng: "Lão gia đã dậy rồi, thỉnh Tống cô nương vào."
Tống Vân Nhi mặc một bộ đồ màu vàng nhạt, chắp tay sau mông bước vào, nhìn thấy Dương Thu Trì, mặt xinh khẽ ửng hồng, cố che đậy cười hỏi: "Tỉnh rượu rồi à? Xem huynh tối qua say thành dạng gì kìa!"
Dương Thu Trì nhớ lại chuyện tối quá, cảm thấy rất áy náy. Hiện giờ nghe nàng đem chuyện thất thái đó đổ tội cho say rượu, liền mừng hết lớn, vội nói theo: "Đúng a, đáng xấu hổ, đáng xấu hổ! Đêm qua tham uống hư việc, chẳng mấy chốc là uống xỉn rồi. Thật là mất mặt quá a."
Tống Vân Nhi cười hi hi: "Cũng không có gì mất mặt a! Có điều mũ đâu không thấy, y bào cũng không mặc chỉnh tề a."
"Cô nhóc này, còn dám chọc quê ta! Hừ! Coi ta làm sao thu thập cô này!" Dương Thu Trì tiến tới làm ra vẻ muốn ôm Tống Vân Nhi.
Tống Vân Nhi cười nắc nẻ tránh thoát, bảo: "Đừng có đùa nữa! Có chuyện nghiêm chỉnh cần nói nè."