Nạp Thiếp Ký I

Chương 393 : Tìm kiếm manh mối

Ngày đăng: 21:17 21/04/20


Lời của Lý Thiên Bằng xem ra có mấy phần hợp đạo lý, hắn đường đường chánh chánh là công tử của quan đô chỉ huy sứ thuộc hàng nhị phẩm, muốn dạng nữ nhân nào mà không được. Việc hắn chọc ghẹo Ngô Xảo Trinh thì có thể, hơn nữa cũng chẳng có gì bí mật, nhưng nếu vì cưỡng bức xong rồi giết luôn Ngô Xảo Trinh, thì có chỗ không hợp với lý thường. Dù gì thì Ngô Xảo Trinh vẫn còn chưa được coi là quốc sắc thiên hương, chưa đẹp đến nỗi khiến cho Lý Thiên Bằng vì sắc mà giết người, nếu không, lúc ban đầu hắn sẽ không bỏ qua Ngô Xảo Trinh mà chuyển sang hỏi cưới Xảo Vân. Hơn nữa, hắn suốt ngày đi chọc ghẹo Ngô Xảo Trinh, sau đó lẻn vào phòng bức gian, như vậy không phải là tự bộc lộ bản thân hay sao. Từ động cơ thông thường, chuyện bức gian này dường như không thể thành lập.Nhưng, ngoài mặt ngoài miệng thì Tống Vân Nhi vẫn chẳng chịu thua, cứng giọng nói: "Hừ...! Cho dù ngươi không bức gian, nhất định có mục đích khác."



Lý Thiên Bằng cười hi hi hỏi lại: "Cô nương có phải là muốn đổ một bồn phẩn lên đầu Lý mỗ không? Được thôi, cô nương nói xem, Lý mỗ còn có mục đích gì có thể giết Xảo Trinh cô nương."



"Sát nhân diệt khẩu!" Tống Vân Nhi trừng mắt nhìn Lý Thiên Bằng, lạnh lùng nói.



Lý Thiên Bằng thu lại nụ cười: "Diệt khẩu? Diệt khẩu gì?"



"Diệt khẩu về chuyện thuyền bang các ngươi! Nhân vì ngươi là người của thuyền bang, các ngươi khiến Ngô Xảo Trinh khuyên bố chánh sứ mời ca ca ta đến Ân Dương trấn, sau đó mượn dịp đó giết chết ca ca ta, sau khi âm mưu bại lộ, ngươi liền giết người diệt khẩu!"



Ánh mắt của Lý Thiên Bằng trở nên âm lãnh, nhìn trừng Tống Vân Nhi, lạnh lùng bảo: "Tại hạ không biết cô nương nói vậy là ý tứ gì, tước gia các người hôm qua đã từng tìm cha ta và ta, hỏi ta Ngô Xảo Trinh khi chết thì ta ở đâu. Ta đã đáp rằng, lúc đó ta đang ở Túy Hương lâu, uống rượu đến trời sáng, người trong thanh lâu có thể chứng minh."



Tống Vân Nhi ngớ người, nếu như là thế, thì tên Lý Thiên Bằng này không có thời gian gây án sao? Nhưng không biết Dương Thu Trì có kiểm tra lại hay chưa. Nhưng mà, ở những chỗ như thanh lâu, có muốn nói dối cũng không tiện, và chỗ đó có nhiều người, muốn mua chuộc hết rất khó, xem ra tiểu tử này không phải nói nhăng rồi. Lý Thiên Bằng thấy Tống Vân Nhi đứng ngẩn ra không nói gì, đanh giọng bảo: "Tống cô nương, hôm qua ta đã nói qua với tước gia các người, ta không hề giết Ngô Xảo Trinh, cũng không có lý do để giết cô ta, và không có thời gian gây án. Người trong thanh lâu đều có thể làm chứng, tước gia các người cũng đã điều tra rồi, nếu như cô nương vẫn có cố ý vu hãm cho tại hạ, chỉ sợ ta phải nhờ cha ta nói chuyện với tước gia, cho dù kéo nhau đến kim loan điện trước mặt hoàng thượng, họ Lý nhà ta cũng phải làm cho rõ ràng!"



Lời này không phải uy hiếp suông. Cha của hắn đường đường là chánh nhị phẩm đô chỉ huy sứ, quân khu tư lệnh viên, nếu quậy đến trung ương thì không phải là chuyện thường. Nhưng mà, từ phản ứng vừa rồi của hắn, có vẻ như không được bình thường, điều này gây sự chú ý cho Tống Vân Nhi. Lý Thiên Bằng chấp tay xá xá: "Nếu như cô nương không có chuyện gì nữa, tại hạ xin cáo từ. Quay về thỉnh chuyển cáo tước gia, ông ta phá án như thần, nhưng nên biết điều tra cho rõ ràng, đừng tùy ý oan uổng người tốt. Cáo từ!"



Tống Vân Nhi bị hắn lên mặt dạy một hồi, lòng ngầm oán hận, nhưng không có bằng chứng gì, không có cớ bắt hắn, nên chỉ trừng mắt nhìn hắn mà thôi. Lý Thiên Bằng cười hi hi nói: "Dáng vẻ cô nương tức giận nhìn rất đẹp a, ha ha ha, ha ha ha ha...." Trong tiếng cười rộ, hắn phất tay bỏ đi.



Lúc này, Tề Phi, Hạ Bình cùng mọi người đã đuổi đến, thấy Lý Thiên Bằng đi rồi, còn định đuổi theo nữa, bị Tống Vân Nhi ngăn lại: "Hắn đã phát hiện ra các ngươi rồi, cho dù có muốn làm chuyện xấu cũng không làm trước mặt các người nữa, đuổi theo cũng không ích gì. Chúng ta trở về trước, thương lượng một chút xem nên làm thế nào."



Đến chiều, mọi người trở về đến Thành Đô, đến nha môn của bố chánh sứ hỏi gác cổng thì biết Dương Thu Trì đã mang theo hộ vệ đi khỏi. Tống Vân Nhi lập tức đoán được, nhất định là hắn đến chỗ của Liễu Nhược Băng. Mọi người lập tức đến nơi ở của Liễu Nhược Băng, quả nhiên, Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng đang ngồi bên bờ hồ nói chuyện trong ánh chiều tà. Thấy Tống Vân Nhi và mọi người trở về, Dương Thu Trì rất cao hứng, mời nàng ngồi xuống hỏi kết quả. Tống Vân Nhi giản đơn thuật lại mọi chuyện đã kinh qua. Nghe nói Phương Tiệm không ngờ cũng bị đâm chết giống như Ngô Xảo Trinh, Dương Thu Trì nhíu mày trao đổi ánh mắt với Liễu Nhược Băng. Liễu Nhược Băng quan tâm hơn về chiếc giày thêu hoa, hỏi: "Vân nhi, con nhìn thấy được chiếc hài ở hiện trường không?"



Tống Vân Nhi lắc đầu: "Bọn họ đang khiêng quan tài đi ra, nếu như con đến trực tiếp đòi hỏi, chỉ sợ người ta sẽ không nể mặt."



Dương Thu Trì nói: "Trước mắt, chiếc hài thêu hoa này không hề có liên hệ trực tiếp đến án này, không cần phải tra gấp. Tên Lý Thiên Bằng mới chỉ nghe Vân Nhi đột nhiên nói hắn là người của Thuyền bang, còn chưa làm gì hắn, hắn đã uy hiếp cùng cha đến Kim Loan điện kiện chúng ta rồi, phản ứng như thế thái quá phần rồi. Án theo lý mà nói, nếu như lòng hắn không có quỷ, hắn sẽ không phản ứng mạnh như vậy."



Tống Vân Nhi hậm hực nói: "Không sai, muội cảm thấy tên Lý Thiên Bằng này âm dương quái khí, dù gì cũng không phải là người tốt." Nói đến đó nàng nhớ đến bộ dạng háo sắc của hắn, không khỏi chán ghét phi thường.



Dương Thu Trì nhìn nước trong hồ, trầm ngâm: "Ta đến Túy Hương lâu điều tra rồi, lúc Ngô Xảo Trinh bị giết, Lý Thiên Bằng đích xác là ở đó uống rượu đến trời sáng, hắn không có thời gian gây án."



"Đúng a!" Tống Vân Nhi nói: "Khuông Di, Lý Thiên Bằng không có thời gian gây án, Phương Tiệm bị cùng một hung thủ giết chết, cũng không có khả năng là hung thủ, như vậy chỉ còn lại tứ di nương Hoa Tưởng Dung thôi."



"Ta cũng đã tra qua Hoa Tưởng Dung rồi, đêm đó ả hầu hạ Ngô Từ Nhân Ngô đại nhân, Ngô đại nhân chứng minh đêm đó ả cũng không có ra ngoài." Dương Thu Trì trầm giọng nói.


Dương Thu Trì thò tay ôm đầu vai của Hồng Lăn: "Ậy! Nha đầu xinh, đến lượt em ngâm thơ rồi!"



"Em...? Em không biết ngâm thơ a!" Hồng Lăng vừa rồi uống liền mấy ly, vốn không có tửu lượng mạnh lắm, giờ nghe Dương Thu Trì bảo vậy, đầu càng quay cuồng hơn, đứng dậy định chạy, Dương Thu Trì kéo ngay lại: "Chạy đi đâu! Không ngâm không được!"



"Lão gia...! Hảo lão gia...! Tha cho Hồng Lăng đi, em uống rượu thế được không?"



"Cũng được, vậy uống liền ba ly!" Dương Thu Trì mang cách ép rượu ngọt như mía lùi trên bàn rượu ra ép.



Hồng Lăng giật nãy mình, hiện giờ đầu óc đã quay cuồng, uống liền ba lỵ chắc nằm gục tại đương trường, cho nên xua tay lia lịa xin tha. Liễu Nhược Băng cười nói: "Không biết ngâm thơ thì hát đồng dao cũng được. Hát đồng dao đi!"



"Đúng đúng đúng! Hát đồng dao!" Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi đều vỗ tay khen phải.



Hồng Lăng vốn nhút nhát, nếu là ngày thường ở trước mặt nhiều người như vậy, ngay cả một câu cũng nói không trọn, đừng nói gì hát đồng dao. Nhưng hiện giờ đã uống hơi say, lại thấy Dương Thu Trì hứng trí yêu cầu như vậy, cũng mạnh dạn lên một chút, học theo dáng vẻ của Tống Vân Nhi, cầm một chung rượu đứng dậy, ngẫm nghĩ một hồi rồi cất tiếng:



"Đại nguyệt lượng. Tiểu nguyệt lượng. Ca ca khởi lai học miệt tượng. Tẩu tẩu khởi lai đả hài để. Bà bà khởi lai nhu mễ. Nhu mễ đắc phún phún hương. Đả khởi la cổ tiếp yêu nương. Yêu nương yêu nương nhĩ mạc khốc. Minh niên cấp nhĩ tài nhu cốc. Nhu cốc khai hoa. Tiếp nhĩ cật ba ba. Nhu cốc kết tử. Tiếp nhĩ cật cẩu thỉ."(*)



(Tạm dịch "Ánh trăng tròn. Ánh trăng khuyết. Ca ca thức dậy học đan lát. Tẩu tẩu thức dậy làm đế hài Mẹ chồng thức dậy lo vo gạo.Vo gạo nấu cơm thơm phưng phức.Gõ lên chiên trốn tiếp yêu nương. Yêu nương yêu nương bà đừng khóc. Sang năm ta cấp bà hạt thóc. Hạt thóc nở bông. Cho bà ăn bánh ngô. Thóc lúa kết hạt Cho bà xực *** chó")



Ha ha ha ha...! Mọi người cười lớn, Hồng Lăng là một tiểu cô nương xinh đẹp, hát bài đồng dao thô tục này thật là làm người ta nhịn không được cười. Tống Vân Nhi cười đến nỗi lăn vào lòng Liễu Nhược Băng, còn Dương Thu Trì cười ngã ngữa ra bãi cỏ, bò lăn bò càng đau cả bụng.Hồng Lăng đỏ mặt cười trừ trở về chỗ ngồi, Dương Thu Trì bò dậy từ bãi cỏ, vẫn nhịn không được cười: "Hồng... Lăng... ha ha ha... cái bài này... là ai dạy em đó... ha ha ha...!"



"Em ở Ba châu nghe bọn họ hát, nên thuộc lòng."



"Hèn gì ta cảm thấy... ha ha.... đây dường như là... đồng dạo của Tứ Xuyên.... ha ha ha." Dương Thu Trì cười đến nổi thở không ra hơi, một tay ôm bụng một tay rót rượu: "Hay hay hay! Đồng dao hay thì hay, mà do em hát lên hiệu quả còn tuyệt vời hơn, ha ha ha..., nào, thưởng cho em một chung!"



Hồng Lăng biết chung rượu này tránh không được, thấy Dương Thu Trì vui vẻ, lòng nàng cũng cao hứng, uống một chút nghỉ một chút, cuối cùng cũng cạn.



Chú thích của người dịch:



(*) Bài đồng dao này tên là Đại Nguyệt Lượng, được tác giả trích trong tập "Trung Quốc truyền thống dân ca tuyển" do NXB Nhân dân tỉnh Quảng Tây xuất bản năm 1983, tập hợp 323 bài dân ca, đồng dao tập trung vào các đề tài biểu đạt tư tưởng, tình cảm, giáo dục con trẻ, miêu tả cái đẹp trong lao động, trong sáng tạo.... Thực chất trong dân gian, bài Đại nguyệt lượng này có nhiều phiên bản, ví dụ chỗ "yêu nương yêu nương" (con quỷ cái yêu tinh he he) có phiên bản dùng thành "cô nương cô nương". Nó là một bài ca dao tả về cảnh cực khổ của nông dân, mô tả cái đẹp "phản thẩm mỹ" trong lao động, ngược với những bài ngợi ca tính thẩm mỹ trong lao động. Trong những bài dân ca chuyên phản ánh ý thức thẩm mỹ lao động này, nữ giới thường được đề cập, ví dụ: bài "Đinh Đinh miêu" (mèo Đinh Đinh) có đoạn: "Đinh Đinh miêu , hồng trảo trảo , ngã gia hữu cá xảo tẩu tẩu 。 hội tả tự ,hội thiêu hoa , hoàn hội hạ điền chủng trang giá " Nghĩa là: Mèo Đinh Đinh, Vuốt hồng hồng, Nhà ta có một con dâu giỏi, biết viết chữ, biết thêu thùa, Lại còn xuống ruộng cày và cấy.



Các phiên bản khác của bài Đại Nguyệt Lượng - Tiểu Nguyệt Lượng:Đại nguyệt lượng ,tiểu nguyệt lượng Ca ca khởi lai học mộc tượng , Tẩu tẩu khởi lai đả hài để , Bà bà khởi lai chưng nhu mễ , Chưng đích bồng bồng hương , Xao khởi la nhân tiếp cô nương , Cô nương ải ải ,giá cấp bàng giải , Bàng giải cước cước ,giá cấp bạch hạc , Bạch hạc chủy tiêm ,giá cấp bạch liên , Bạch liên hoạt hoạt (hoặc :hoa hoa ), Tha tựu thị nhĩ mụ mụ 。 Nghĩa là: "Ánh trăng tròn Ánh trăng khuyết Ca ca thức dậy học đan lát Tẩu tẩu thức dậy làm đế hài Mẹ chồng thức dậy lo vo gạo Chưng ra cỏ bồng thơm Gõ thanh la lên tiếp cô nương Cô nương thấp quá gả cho con cua Con cua nhiều chân gả cho bạch hạc Bạch hạc mỏ dài gả cho bạch liên (sen trắng) Bạch liên nhiều hoa là bà mẹ mày đấy"



Hoặc:Ca ca khởi lai học miệt tượng , Tẩu tẩu khởi lai chưng nhu mễ , Chưng đích bồng bồng hương ,đả khởi la cổ tiếp cô nương , Cô nương tiếp đáo môn khẩu điền khảm thượng ,tài cao lương , Cao lương bất kết tử ,tài gia tử , Gia tử bất khai hoa ,tài đông qua , Đông qua bất trường mao ,tài hồng điều , Hồng điều bất khiên đằng ,ngạ tử tha mụ nhất gia nhân 。 Nghĩa là: "Ánh trăng tròn Ánh trăng khuyết Ca ca thức dậy học đan lát Tẩu tẩu thức dậy lo vo gạo Chưng ra cỏ bồng thơm Gõ thanh la lên tiếp cô nương Cô nương tiếp lấy ra cửa ruộng gieo, được cao lương Cao lương không kết hạt, được dừa nước Dừa nước không trổ hoa, được bí đao Bí đao không mọc lông, là khoai lang Khoai lang không ra dây, thì đói chết mẹ cả nhà nó rồi"