Nạp Thiếp Ký I

Chương 399 : Chỉ một người được lên núi

Ngày đăng: 21:17 21/04/20


Gia Thố nghe Tôn Tiểu Ngũ phiên dịch, gật gật đầu, lại lí xô lí xào một hồi, cung kính lùi vài bước, chuyển thân nói gì đó với các tùy tùng ở xa xa. Những tùy tùng cởi những túi to trên yên ngựa xuống mở ra, không ngờ là mấy con sơn dương còn sống, sau đó ý hướng tới Dương Thu Trì thưa gởi gì đó, ánh mắt vẫn không rời khỏi thân hình xinh xắn của Tống Vân Nhi. Tôn Tiểu Ngũ nói: "Mấy con dê này là bọn họ đặc biệt tặng tước gia để bày tỏ chút tâm ý. Bọn họ ngụ ở dưới chân thần sơn, nếu như có gì cần thì cứ đến lấy." Dương Thu Trì gật đầu, Gia Thố sau khi chấp tay hành lễ với hắn, phóng lên mình ngựa, luyến tiếc nhìn Tống Vân Nhi mấy lần rồi mới cùng các tùy tùng bỏ đi. Hồng Lăng kỳ quái nhìn Tống Vân Nhi: "Tống cô nương, hòa thượng đó nhìn cô cái gì vậy? Hay là... hi hi."



Tống Vân Nhi trừng mắt nhìn nàng: "Đừng có nói bậy! Ai biết hắn làm trò quỷ gì, một hòa thượng xuất gia mà cứ nhìn cô nương người ta trừng trừng như vậy, vừa nhìn là biết hắn là một hòa thương rượu thịt không biết giữ thanh quy gì rồi!"



Dương Thu Trì cười cười: "Như vậy thì muội không biết rồi, lạt ma trong Lạt Ma giáo phân thành các giáo phái khác nhau, rất nhiều giáo phái có thể kết hôn sinh con. Hơn nữa, người Tạng là một dân tộc rất hào phóng. Bọn họ rất khác người Trung nguyên, không thích nữ tử nhu tình tự thủy, nhược bất kinh phong, nhưng lại đặc biệt thích thú các cô gái có nét đẹp rắn rỏi khỏe mạnh như muội vậy."



Mọi người nghe thế đều cười. Tống Vân Nhi đỏ mặt trách: "Ca...! Huynh nói cái gì vậy a!" Thấy Tống Vân Nhi vẫn còn dẫu môi không chịu, Dương Thu Trì kéo nàng lại bên cạnh, nói nhỏ: "Vân nhi là của một mình ta, bọn chúng động vào là đứt đầu đấy!" Tống Vân Nhi bấy giờ mới chuyển giận làm vui, phấn quyền cung lên đánh cho hắn một cái, bên tai nghe tiếng dê kêu be he, liền quay sang Hồng Lăng thè lưỡi cười nói: "Vừa rồi còn nói không ăn dê nướng, ha ha, có những chuyện muốn tránh cũng tránh không được. Hồng Lăn đáp: "Không hề gì, thịt dê có nhiều cách làm, không phải chỉ có nướng không thôi. Đêm này trời lạnh, em nấu cho mọi người một nồi lẩu dê ăn cho ấm người, có được không?"



Liễu Nhược Băng mỉm cười: "Được a, thịt dê tính ấm, lẩu dê ăn dưỡng vị mạnh tì, một chén ngọt ngào, uống vào một cái toàn thân phát nhiệt, khu trừ hết hàn lãnh." Mọi người nghe thế đồng thanh khen phải.



Trời đổ tuyết, đốt lửa thành đống là không thể, nên ngoại trừ những hộ vệ lo cảnh giới, những người khác đều chia nhau chui vào lều của mình. Dương Thu Trì và các nàng Liễu Nhược Băng ngồi quanh trong một căn lều, ăn món lẩu dê do Hồng Lăng nấu, cảm thấy rất khỏe người. Hôm sau trời vừa hừng sáng, Dương Thu Trì đang ngủ rất ngon, chợt nghe ngoài lều có người hét: "Người ở đâu? Đứng lại!" Tiếp theo đó hắn nghe một tràng vó ngựa tạp loạn từ xa xa truyền lại. Tiếp theo đó hộ vệ phát ra một tiếng huýt dài, hộ vệ ở các lều nhanh chóng kéo ra, tiếng bước chân nhanh nhưng không hoảng loạn, dù sao họ cũng là cao thủ của cẩm y vệ và đại nội thị vệ được huấn luyện rất nghiêm túc. Hồng Lăng hơi khẩn trương, ôm Dương Thu Trì hỏi: "Thu Trì ca, chuyện gì vậy?"



"Không hề gì, đừng lo. Chúng ta có mấy trăm người, cái chổ chim không thèm đẻ này không có cái gì có thể uy hiếp được chúng ta." Tuy là nói vậy, nhưng thần sơn, hồ nước thần bí và thảo nguyên rộng lớn này có rất nhiều điều thần kỳ khiến hắn kính sợ e dè, đặc biệt là Liễu Nhược Băng đang mang trong vụng giọt máu kết tinh của hai người. Hồng Lăng ngồi bật dậy mặc vội áo quần, sau đó phụ thị Dương Thu Trì vận y bào. Chính vào lúc này, ở ngoài đã vang lên tiếng gọi khẽ của Nam Cung Hùng: "Tước gia! Tuớc gia...!"



Dương Thu Trì ứng tiếng: "Vào đi!" Nam Cung Hùng vén rèm tiến vào trong, khom người thưa: "Khải bẩm tước gia: Lạt ma chiều hôm qua lại mang một đám người nữa tới, lần này dẫn đầu là một người ốm, xem dáng vẻ có điểm lợi hại, lại nói là đặc biệt đến nghênh tiếp tước gia lên núi.



"Truyền cho vào."



Nam Cung Hùng đáp ứng, chuyển thân ra ngoài trướng bồng. Lúc này, Dương Thu Trì đã chỉnh lý xong quan bào, Hồng Lăng đã cuốn gọn mền gối lại, sắp xếp trà kỷ chỉnh tề. Dương Thu Trì ngồi ở giữa lều, Từ Thạch Lăng cùng các thiếp thân hộ vệ đứng hai bên, Kim sư gia ngồi một góc. Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi cũng tiến vào lều, đến ngồi bên cạnh Dương Thu Trì. Việc sắp xếp như thế là chuyện nên làm, dù gì hắn cũng là một bá tước đường đường, không thể để Pháp vương này khi dễ, nếu không, những chuyện sau đó rất khó tiến hành. Hơn nữa, Đế Lạc hào xưng là Đóa Cam đệ nhất cao thủ, không thể không cẩn thận. Có Liễu Nhược Băng ở bên cạnh, Dương Thu Trì cũng yên tâm. Chẳng mấy chốc, Nam Cung Hùng và người hướng đạo là Tôn Tiểu Ngũ dẫn hai người nữa đi nhanh vào đại trướng. Dương Thu Trì ngước mắt nhìn, thấy trong đó có đại hán cao lớn chiều tối qua, người còn lại là một kẻ cao ốm, tuổi độ chừng bốn năm mươi. Liễu Nhược Băng vừa nhìn người cao ốm này, không nhịn được nhìn về phía Dương Thu Trì. Hắn lập tức hội ý, người này Liễu Nhược Băng không nhận thức, nói không chừng năm xưa khi khiêu chiến Đế Lạc chưa từng gặp qua. Tôn Tiểu Ngũ dùng Tạng thoại giới thiệu, người cao ốm đó nghe xong, bước lên một bước, dùng tiếng Hán lưu loát nói: "Tước gia, tại hạ là Cường Ba, là đại đệ tử dòng chính của Quán Đỉnh pháp vương, chịu lời ủy thác của Pháp vương đến đây nghênh thỉnh tước gia lên núi." Xem ra tên Cường Ba này không hề nhận biết Liễu Nhược Băng, có lẽ là năm xưa Liễu Nhược Băng che mặt lên núi khiêu chiến.



Dương Thu Trì ra vẻ vui: "Ngươi biến nói tiếng Hán?"



"Vâng, sư phụ của tội được hoàng thượng sắc phong làm Quán Đỉnh pháp vương, đệ tử theo lão nhân gia người rất thường lên kinh sư bái kiến hoàng thượng, đến các vùng đất của Trung nguyên tầm sư kết bạn, cho nên cũng biết tiếng Hán chút ít."



"Như vậy thì quá tốt rồi." Dương Thu Trì nói: "Thỉnh đại sư chờ một chút, chúng ta nhổ trại bạt doanh xong là có thể lên núi liền."



"Cái đó không cần." Cường Ba chắp tay nói: "Tước gia, Niên Bảo Ngọc Tắc sơn của chúng tôi là một tòa thần sơn, nhưng người bình thường không thể tùy ý lên núi, nếu không sơn thần tức giận, bá tánh xung quanh sẽ chịu khổ nhiều."



Dương Thu Trì nhíu mày: "Đại sư nói lời này là ý gì?"




Dương Thu Trì ôm nàng thật chặt, thủ thỉ: "Băng nhi... Thu Trì đối không phải với nàng..."



"Không, đây đều là số mệnh..." Liễu Nhược Băng ứa lệ nói. "Băng nhi bất quản chàng là ai, nhưng chàng hiện giờ là của thiếp, lại còn cấp cho Băng nhi một em bé có thể nương nhờ, Băng nhi còn có gì mà không vừa ý nữa chứ..."



"Băng nhi!" Lòng Dương Thu Trì muốn nát ra, ôm chặt nàng, hôn lên trán nàng, "Chờ sự tình này xong rồi, cùng ta về nhà, được không? Ta sẽ yêu thường cho nàng, chăm sóc cho nàng."



Liễu Nhược Băng thở dài: "Thiếp là sư phụ của vân nhi a, hai chúng thiếp không thể đồng thời..."



"Vì sao không thể? Hai người không có quan hệ máu mủ gì, hai người chỉ là sư đồ trên danh nghĩa võ học, vì sao sư phụ và đồ đệ không thể cùng lấy một nam nhân? Vì sao? Ai quy định vậy? Quy định như vậy dù có cũng chẳng có đạo lý gì!"



Liễu Nhược Băng nói với giọng rất thảm não: "Chúng ta có thể là nhận thấy như vậy, nhưng không thể nào làm cho người khác cho rằng như vậy. Người khác sẽ ở sau lưng chàng chỉ chỉ điểm điểm mà nói, chàng làm quan cho triều đình, danh dự làm quan là trọng yếu nhất..."



"Không!" Dương Thu Trì thốt, "Ta không làm quan nữa, ta mang theo các nàng, chúng ta sẽ đến một nơi không ai nhận thức chúng ta!"



"Thu Trì..." Liễu Nhược Băng hạnh phúc nhắm mắt lại dựa vào lòng hắn, cảm giác thân thể có lực và kiên cường của Dương Thu Trì đủ để nàng dựa dẫm vào vượt qua mọi khổ nạn.



Thật lâu sau đó, Liễu Nhược Băng vẫn lắc đầu: "Không thể được..."



"Vì sao?" Dương Thu Trì gấp lên.



"Thiếp... thiếp làm không được....," Liễu Nhược Băng lắc đầu, sụt sùi nói, "Thiếp vẫn không thể nào ở cùng thê thiếp của chàng như vậy, ở một mình trong phòng trống đếm đầu ngón tay chờ chàng đến... thật xin lỗi..."



Cõi lòng Dương Thu Trì tan nát và trầm hẳn xuống, ở vấn đề này, hắn không biết là phải thuyết phục Liễu Nhược Băng như thế nào. Liễu Nhược Băng lau sạch lệ trên mắt, gượng cười: "Được rồi, chúng ta không nói những thứđó nữa. Chàng nhìn xem tuyết sơn nơi xa đó thật đẹp, rất giống như những cây bông vải vậy."



"Đúng a, thật là đẹp!" Dương Thu Trì thuận mắt nhìn. Hai người không nói đến chuyện đó nữa, từ từ cao hứng trở lại, dựa vào nhau vừa giục ngực tiến lên, vừa hân thưởng phong cảnh dọc đường, nói cười luôn miệng.



Chỉ có điều, trong lòng của Dương Thu Trì nặng trình trịt. Hắn thật không biết làm thế nào để hóa giải cái nút thắt này. Ba thời thần sau, bọn họ cuối cùng cũng lên được đỉnh của Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn.