Nạp Thiếp Ký I
Chương 413 : Hai nút thắt lòng
Ngày đăng: 21:17 21/04/20
Bố chánh sứ, đề hình án sát sứ, đô chỉ huy sứ, cẩm y vệ thiên hộ cùng các quan cao cấp của Hồ Quảng đã biết Trấn Viễn bá Dương Thu Trì trở về rồi, nhưng do là ngày ba mươi tháng chạp nên không tiện đăng môn bái phỏng. Hôm sau chính là ngày mồng một tết, những người này đều trước sau đến Dương phủ mừng năm mới, cung chúc tân xuân, tự nhiên náo nhiệt phi thường.
Do ngày rằm tháng giêng phải đến kinh thành, cùng hoàng thượng hưởng tiết nguyên tiêu, cho nên qua ngày mồng một là mọi người lên đường.
Công tác chuẩn bị xuất phát đều đã được mọi người lo liệu.
Đêm mồng một, Dương mẫu kéo Dương Thu Trì cùng Phùng Tiểu Tuyết vào phòng nói chuyện.
Sau khi Dương Thu Trì và Phùng Tiểu Tuyết ngồi, Dương mẫu vốn là nông phụ xuất thân, không quanh co gì, hỏi thẳng Dương Thu Trì: "Thanh Khê công chúa Vân Lộ con tính làm sao?"
"Cái gì mà tính làm sao?" Dương Thu Trì biết chuyện gì đến cũng đã đến, tránh mãi cũng không được, nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ vờ hỏi lại.
Dương mẫu nghiêm mặt: "Tình Tình đã đem chuyện của Vân Lộ nói cho mẹ biết, con à, làm người không nên vong ân phụ nghĩa, Vân Lộ người ta đối với con một mực tình thâm, lại cứu mạng của con. Mấy tháng nay, đến ở trong nhà của ta, nó cũng không tỏ vẻ là công chúa gì, đối với mẹ, đối với Tiểu Tuyết đều rất tôn kính, người nó cũng xinh xắn, con hãy cưới nó về nhà đi."
Đây là kết quả mà Dương Thu Trì đã sớm nghĩ tới. Đối với Vân Lộ, lúc đầu hắn chỉ có chút hảo cảm đối với nàng, hoàn toàn không thể coi là yêu, nhưng thâm tình của Vân Lộ đối với hắn dần dần khiến hắn cảm động.
Có những lúc, bị yêu có thể dẫn đến yêu, giống như Vương Ngữ Yên và Đoàn Dự trong Thiên Long Bát Bộ vậy. Cảm tình của Vân Lộ đối với hắn ra sao hắn biết rất rõ, trong lòng cũng rất vui và thích Vân Lộ dám yêu dám hận này. Chỉ có điều, hắn đã hứa không nạp thiếp nữa, hiện giờ phải làm thế nào đây?
Dương Thu Trì đem chuyện lúc trước nói với Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình rằng nếu họ sinh con với hắn, hắn sẽ không nạp thiếp nữa. Dương mẫu nhíu mày, trao đổi ánh mắt với Phùng Tiểu Tuyết. Dương mẫu nói: "Hiện giờ Chỉ Tuệ và Tình Tình chẳng phải là chưa sanh hay sao, lời của con vẫn còn chưa có hiệu lực. Hơn nữa, vạn nhất hai đứa nó sanh đều là con gái thì sao? Chẳng phải là tiếp tục nạp nữa hay sao?"
Dương Thu Trì hỏi: "Chẳng phải còn có Tố Mai sao?"
"Hầy! Tố Mai phải thủ hiếu hai năm nữa. Được rồi, chuyện này cứ định như vậy, mẹ làm chủ nạp Vân Lộ làm thiếp cho con!"
Lệnh của mẹ cha, áo mặt sao qua khỏi đầu... những thứ này Dương mẫu bắt đầu phát huy rất tốt.
Phùng Tiểu Tuyết nhìn thấy vẻ khó xử của Dương Thu Trì, cười lấy lòng nói với Dương mẫu: "Mẹ, chuyện này chúng ta còn phải hỏi Vân Lộ và người nhà của muội ấy nữa mới được."
Dương mẫu gật gật đầu: "Án theo quy củ thì phải hỏi, nhưng mà Vân Lộ đã nói với mẹ, cha của nó là Miêu vương lúc trước muốn đem nó gả cho Thu Trì, coi như là báo đáp ơn cứu mạng của Thu Trì đối với họ, nhưng mà cái đầu gỗ mục Thu Trì này không chịu mở khiếu, đã từ chối thẳng, hại cho Vân Lộ suýt chút nữa bị tam hoàng tử hại chết."
Bị Dương mẫu mắng thành đầu gỗ, Dương Thu Trì quả thật là khóc cười không xong, nhưng khi nghe Phùng Tiểu Tuyết nói về chuyện hỏi người nhà của Vân Lộ, linh cơ của hắn liền động, nói: "Mẹ, Vân Lộ hiện giờ không phải chỉ có mình Miêu vương là cha, cô ấy là công chúa, còn có một ông cha nữa!"
Dương mẫu ngẩn người: "Đúng a, vậy... vậy phải làm sao đây?" Dương mẫu đã nghĩ ra, Vân Lộ là con gái nuôi của hoàng thượng, hiện giờ có thân phận công chúa. Chuyện hôn nhân của công chúa chỉ sợ hoàng thượng đồng ý mới được. Hoàng thượng có đồng ý công chúa làm tiểu thiếp của người ta hay không, chuyện này cũng thật khó nói.
Nghĩ đến chỉ tiết này, Dương mẫu đâm bối rối, suy nghĩ hồi lâu, chợt lấy hết can đảm quyết định: "Lần này tiến kinh, sau khi gặp hoàng thượng, ta đem cái mạng già này liều nói ra, đề thân với hoàng thượng. Vân Lộ nói rồi, cả đời này nó nếu như không lấy được con thì ở giá đến già. Ta không thể nào hại con gái nhà lành của người ta được!"
Dương Thu Trì nghe Dương mẫu nói khẳng khái hiên ngang như vậy, không khỏi buồn cười: "Mẹ, đề thân thôi mà, hoàng thượng có khó lắm là không đáp ứng, chứ đâu có cần bắt mẹ phải lấy mạng ra làm gì." Dừng một chút, hắn tiếp: "Như vầy đi, chờ mẹ đề thân với hoàng thượng rồi, nếu hoàng thượng đáp ứng cho Vân Lộ làm thiếp cho con, thì coi như là hoàng thượng tứ hôn, chúng ta không đồng ý là kháng chỉ, không ai trong chúng ta có gan làm vậy, do đó mọi chuyện hài nhi sẽ nghe theo sự an bài của mẹ. Còn nếu không, chúng ta cũng không có biện pháp nào, ai bảo người ta là công chúa làm chi, đúng không nào?"
Phùng Tiểu Tuyết cũng phụ họa: "Đúng a, mẹ, phu quân nói có đạo lý, nhất thiết mọi chuyện chúng ta hãy theo ý của hoàng thượng đi."
Dữơng mẫu ngẫm nghĩ, gật đầu: "Như vậy cũng phải, được a, đến lúc đó, mẹ sẽ đem chỗ khói xủ của Vân Lộ nói ra hết, mẹ tin là hoàng thượng cũng là người có tâm, dù sao cũng có thể hiểu được chuyện này."
Dương Thu Trì kéo Phùng Tiểu Tuyết đứng dậy: "Vậy được, con và tiểu Tuyết về phòng trước, mẹ nghỉ sớm đi, ngày mai phải lên đường rồi."
Dương mẫu nói: "Chờ đó, còn có một chuyện chưa nói xong, vội vàng gì thế!"
Liễu Nhược Băng nghe đến đi, lại khẽ a lên một tiếng nữa, sững sờ nhìn Tống tri phủ.
Tống tri phủ tiếp tục nói: "Từ ngày ấy trở đi, người trong trấn gọi nàng ấy là, là quỷ. Con nít gặp nàng là muốn dùng đá ném nàng. Sau đó, ta khảo trúng tiến sĩ, sắp làm quan. Cha mẹ ta lúc đó lại, lại bức ta bỏ vợ, nói một người xấu như dạ xoa thế không làm sao khắm khá lên được. Mệnh lệnh của mẹ cha ta không dám cải, tuy trong lòng rất thương xót cho nương tử của ta, nhưng cuối cùng vẫn viết, viết một phong hưu thư (tờ bỏ vợ)."
Nói đến đầy, lời của Tống tri phủ bắt đầu nghẹn ngào, từ từ cúi đầu u buồn nói tiếp: "Nương, nương tử của ta cầm tờ hưu thư khóc ngất cả ngày. Ta cảm thấy thật có lỗi, nên len lén lấy một ít ngân tử từ trướng phòng gói lại cho nàng, còn, còn đưa cho nàng cái trường, trường mệnh tỏa (bùa hộ mạng) ta đeo trên người từ nhỏ. Thật không ngờ, sáng hôm sau khi ta tỉnh lại, nương tử của ta đã, đã mang con gái của ta đi rồi. Gói bạc ấy vẫn còn nằm nguyên trên bàn, chỉ có lấy đi cái trường mệnh tỏa của ta. Từ đó về sau, ta, ta không còn nhìn thấy nương tử của ta nữa..."
Liễu Nhược Băng run rẫy hỏi: "Cái trường mệnh tỏa đó của ... của .. ông có hình dạng thế nào?"
"Là, là một khố bạch ngọc làm thành một cái khóa nhỏ, nhân vì ta thuộc về mạng chúc tiểu long, cho nên mặt chính của ngọc có khắc, khắc một con rắn nhỏ, mặt sau có ghi mấy chữ Chí Chánh Thập Lục Niên Nhị Nguyệt Thập Lục Mão Thì Thủy Ngưu Sanh"
"A!" Đến lúc này thì Liễu Nhược Băng, Tống Vân Nhi và Hàn thị ba người đều hô lên cả kinh. Tống Vân Nhi run giọng hỏi: "Cha. Đấy không phải là tám chữ ghi ngày giờ sinh của cha sao?"
Tống tri phủ gật gật đầu: "Đấy chính là sau khi ta được sinh ra, bà của con cho, cho thợ ngọc làm cho ta, nhân vì lúc nhỏ ta thân thể yếu đuối nhiều bệnh. Gia gia của con thậm chí còn đặt cho ta cái tên tục gọi là Thủy ngưu, hy vọng ta sẽ lớn khỏe mạnh như trâu nước vậy. Hà hà, thật không ngờ, cha của con đến từng tuổi này rồi mà vẫn còn ốm, ốm giống như con khỉ vậy."
Liễu Nhược Băng đưa mắt nhìn Tống tri phủ, từ từ móc một cái khóa nhỏ bằng bạch ngọc đeo ở cổ ra, nhìn nó một cái, hỏi: "Ông... ông là cha ta?"
Tống tri phủ gật gật đầu, mắt hàm lệ nhìn Liệu Nhược Băng: "Hài tử, ta... ta thật không phải với hai mẹ con con."
Đến lúc này thì không những Tống Vân Nhi và Hàn thị hô lên cả kinh, mà ngay cả Dương mẫu, Phùng tiểu Tuyết cùng mọi người cũng kinh ngạc ồ lên thành tiếng.
Chỉ có Dương Thu Trì là không còn kinh ngạc nữa, vì kỳ thật, ngay từ lời nói đầu, khi Tống tri phủ bảo dưới nách con gái ông ta có nốt ruồi đen bằng hạt gạo, thì hắn đã đoán ngay Liễu Nhược Băng có khả năng chính là con gái của Tống tri phủ.
Nhân vì khi hắn và Liễu Nhược Băng mưa gió ái ân, đã từng nhìn thấy dưới nách nàng có nốt ruồi đen như vậy. Khi Tống tri phủ nói ra hình dạng và chữ khắc trên cái khóa nhỏ, so với cái khóa bằng ngọc mà hắn nhìn được trên cổ Liễu Nhược Băng hoàn toàn tương đồng, thì Dương Thu Trì đã tin chắc không còn nghi ngờ gì nữa.
Trước đây hắn cũng kỳ quái là vì sao Tống tri phủ (lúc đó là Tống tri huyện) năm sáu chục tuổi rồi mà con gái lớn Tống Vân Nhi của ông ta mới mười bốn mười lăm tuổi. Hiện giờ thì hắn đã hiểu, thì ra, Tống tri phủ còn có một vợ trước, một người vì gia đình bần cùng, lại chỉ sinh ra con gái, lại còn bị hoản hoạn thiêu hủy dung nhan... để rồi bị gia đình chồng bắt chồng giết giấy bỏ. Người con gái đáng thương ấy chính là mẹ của Liễu Nhược Băng.
Tống tri phủ trong lúc mẹ con Liễu Nhược Băng cần ông ta nhất, thì dưới mệnh lệnh bức bách của cha mẹ, bất đắc dĩ đã thôi mẫu thân của Liễu Nhược Băng, để rồi mẫu thân của nàng cuối cùng chết rất thê lương.
Tống tri phủ thở dài một tiếng, cốc cốc vào đầu, thống khổ nói: "Ta thật không phải, đối không phải với hai mẹ con con. Ta tuy không dám phản kháng cha ta, nhưng khi ta ra ngoài làm quan, vẫn, vẫn nhất mực không chịu cưới vợ nữa. Cha mẹ ta có bức thế nào ta cũng không chịu. Mười mấy năm sau, cha ta bệnh chết. Trước khi lâm tử, ông đã nắm tay ta nói, nói là xin lỗi ta, bảo ta hãy đi tìm hai mẹ con con. Sau đó ta đến nhà cha mẹ của mẹ con để tìm hai người, thế rồi mới biết... mẹ con sau khi trở về mấy năm là bệnh chết... con cũng bị, bị một đạo cô vân du đây đó mang đi, không biết là đã đi đâu rồi..."
Nghe đến đây, từng giọt lệ của Liễu Nhược Băng lăn dài rơi tốc tốc xuống ghế: "Đó chính là sư phụ của ta, sư phụ đã lén dạy võ nghệ, lúc đó ta vừa tròn năm tuổi. Nửa năm sau, mẹ ta phát bệnh nặng, trước khi mất, người đã cởi cái trường mệnh tỏa này đeo vào cổ ta, sau đó cứ lấp bấp nói mãi Điểm Điểm... Điểm Điểm..., "Thủy Ngưu... Thủy Ngưu..., mãi cho đến khi người đứt hơi...."
"Ai...!" Tống tri phủ thở một tiếng dài, lão lệ tung hoành, "Lúc đó, khi con đến tìm ta, muốn, muốn thu Vân nhi làm đồ đệ, có phải là mẹ con bảo con làm vậy không?"
Liễu Nhược Băng lắc đầu, sụt sùi đáp: "Không phải, là sư phụ trước khi lâm chung bảo tôi làm vậy, nói con gái của ông rất có thiên phận, bảo tôi đến xem, nếu như ổn thì thu làm đồ đệ, để đem võ học một phái của chúng tôi truyền lại. Xem ra sư phụ đã từ chỗ mẹ tôi biết được chân tướng, mới chỉ điểm tôi tìm đến ông, nhưng lại sợ ông không nhận, do đó nên không đem toàn bộ chân tướng cho tôi biết."
Tống tri phủ gật gật đầu: "Hèn gì... năm đó con đến nói muốn thu Vân nhi làm đồ đệ, ta vừa nhìn con là đã biết, con nhất định là con gái Điểm Điểm của ta - Con rất giống mẹ của con, không khác điểm nào..."
Liễu Nhược Băng ngước đôi mắt lệ, khóc hỏi: "Vậy vì sao ông lại không nhận tôi?"
"Ta không dám..." Tống tri phủ cúi đầu, "Ta, ta không phải với mẹ con, con có võ công cao như vậy... ta cho rằng mẹ con bảo con tới, tới tìm ta báo cừu. Ta sợ con giết ta, thương hại đến Vân Nhi và mọi người...., hiện giờ, nếu như ta không nói, không nói chuyện này ra, sẽ hại con đi con đường mà năm xưa mẹ con đã đi, và cũng sẽ hại Vân nhi, ta, ta không thể nào làm sai thêm lần nữa... Được rồi, hài tử, nếu như con muốn báo cừu cho mẹ, thì hãy động thủ đi. Ta làm sai chuyện đó, đáng, đáng chết sớm lắm rồi. Chỉ mong con hãy tha cho dì Hàn và các em nó...."
Tống tri phủ nói xong, nhắm hai mắt lại chờ chết.