Nạp Thiếp Ký I

Chương 420 : Án tử vong li kỳ của Hiền phi

Ngày đăng: 21:17 21/04/20


"Tháng hai năm nay, trẫm thân chinh phía bắc Trường thành, đắc thắng hồi triều, trên đường ngang qua Lâm thành ở Sơn đông, Hiền phi nàng... nàng ấy không ngờ bạo bệnh mà chết...!" Minh Thành Tổ đấm mạnh một quyền trên lan can bằng ngọc thạch, hiển nhiên là đau đớn đến cực điểm.



Dương Thu Trì không nói gì, tuy hoàng thượng quân lâm thiên hạ, có hoàng quyền sinh sát chí cao vô thượng, nhưng đối mặt với sinh tử của người thân cũng bất lực như kẻ thường.



Dương Thu Trì muốn khuyên mấy câu đại loại như người chết rồi không thể sống lại, hãy dằn nén cõi lòng gì đó, nhưng lời đến miệng thì cảm thấy dư thừa, vì Minh Thành Tổ văn công vũ lược, nhất đại kiêu hùng, cần gì dùng đến cái giọng bà bà mụ mụ nhiều chuyện của hắn khuyên nhủ chứ.



Kỳ thật, lòng Dương Thu Trì rõ như gương sáng, Minh Thành Tổ lúc này hướng về hắn đề cặp chuyện này, tuyệt đối không phải là tìm sự đồng tình, hay tìm người cùng nhớ đến Hiền phi cùng ông ta, mà là có nguyên nhân khác.



Quả nhiên, Minh Thành Tổ sầm mặt, từ từ nói tiếp: "Vốn ra, trẫm cũng cho rằng Hiền phi bị bệnh nặng mà vong, nhưng những ngày gần đây trẫm càng lúc càng cảm thấy không ổn, cho gọi thái y chẩn trị cho Hiền phi lúc đó lại hỏi kỹ, càng cảm thấy trong này có vấn đề. Nhưng mà trẫm không biết vấn đề xảy ra ở chỗ nào, cho nên mới điều ngươi trở về."



Hiện giờ Dương Thu Trì đã hiểu, Minh Thành Tổ hạ chỉ bảo hắn trở về trong tiết Nguyên tiêu, một là con thỏ lớn Kiến Văn đế đã chạy ra hải ngoại, thỏ bé đã bị bắt gần như toàn bộ, cho nên gọi chó săn trở về kinh thành để bắt thỏ hay hồ li gì đó ở kinh thành. Hai là, gọi hắn về là để hắn trinh tra ra chuyện Hiền phi bị bệnh chết có điều gì đó mờ ám hay không, tìm ra một đáp án khiến người tín phục. Nếu như là mưu sát, thì coi như tổ tông mười tám đời của chân hung ắt phải xui xẻo theo.



Hiện giờ hắn mới biết nội dung chân chánh của thánh chỉ chẳng phải là thỏ chết giết chó gì, tảng đá lớn trong lòng Dương Thu Trì mới được buông bỏ. Đạo thánh chỉ không minh bạch kia đã khiến cả nhà hắn thần kinh căng thẳng, xét ra quả có điểm tức cười.



Minh Thành Tổ chuyển thân, nhìn xoáy vào Dương Thu Trì: "Dương ái khanh, trẫm giao cho ngươi án đầu tiên để điều tra chính là dò ra chân tướng tử vong của Hiền phi! Vô luận là tra đến ai, đều phải tra cho đáo để, cấp cho trẫm một đáp án minh minh bạch bạch!"



Dương Thu Trì vén y bào quỳ xuống dập đầu: "Vi thần tuân chỉ, vi thần nhất định đem án này tra ra cho rõ ràng, cấp cho vạn tuế gia một câu trả lời vừa ý!"



Minh Thành Tổ gật đầu: "Bình thân đi."



"Tạ vạn tuế!" Dương Thu Trì đứng dậy, ngẫm nghĩ, lại thưa: "Vạn tuế, nếu như muốn tra rõ nguyên nhân tử vong của hiền phi, vi thần chỉ sợ phải khai quan nghiệm thi, thỉnh vạn tuế châm chước."



Minh Thành Tổ hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu: "Trẫm ưng chuẫn, phàm là điều gì cần cho tra án, ngươi cứ tận khả năng mà làm. Có tình huống gì, ngươi trực tiếp hướng trẫm báo cáo. Trẫm chuẩn cho ngươi tiến cung bất cứ lúc nào."



"Dạ, thần lĩnh chỉ." Dương Thu Trì cung thân đáp, "Hoàng thượng có thể nói qua tình cảnh lúc Hiền phi nương nương khứ thế hay không, để vi thần xem coi có mắc mứu gì hay không."



"Ừ," Minh Thành Tổ ngẫm nghĩ, "Chiều ngày mười ba tháng bảy, đội ngũ đến Lâm thành ở Sơn Đông, khí trời rất nóng, trẫm và hiền phi vào canh ba còn chưa ngủ, đột nhiên có quân tình khẩn cấp báo đến, trẫm đến thư phòng phê duyệt tấu văn, cho đến sáng hôm sau thì cung nữ báo hiền phi bệnh nặng. Trẫm cả kinh vội đến, thấy Hiền phi đã... đã mất rồi." Lời nói có chút nghẹn ngào.



Hồi ức lại cái chết của người yêu dầu sao vẫn làm cho người ta vô cùng thống khổ. Dương Thu Trì biết rõ điều này, vội nắm lấy yếu điểm hỏi ngay: "Hoàng thượng, vi thần cần biết tình trạng tử vong của Hiền phi và những người tại đương trường lúc đó."



"Hiền phi chết rất đột nhiên, trước đó Hiền phi không có triệu chứng sinh bệnh gì..." Minh Thành Tổ thật tại không nguyện ý hồi ức lại tình cảnh lúc đó, đành nói: "Lúc đó chẩn trị cho Hiền phi có hai vị thái y Cao Đức và Ngải hành theo trẫm xuất chinh. Tình huống cụ thể thế nào ngươi hỏi nữ quan Vương Tư Thái trong cung. Trẫm lệnh cho nàng ta cùng Quyền phi đồng hành, nàng ta biết một số tình huống. Ngày đó người phát hiện Hiền phi bệnh chết trước nhất đó là thiếp thân thị nữ Liên nhi. Những tình huống khác, ngươi có thể tìm Tư lễ giám chưởng ấn thái giám là Kim Lương tùy hành để tìm hiểu."



Cơ qua nội vụ ở Minh triều có tới hai mươi bốn cái, bao gồm mười hai giam, bố ti, tám cục, tổng cộng hai mươi bốn nha môn. Trong thời kỳ của Minh Thành Tổ, Tư Lễ giám không có quyền thế lớn mạnh như sau này, chẳng qua là một cơ cấu quản lý phục vụ cho sinh hoạt ăn ở của hoàng đế mà thôi. Thủ lĩnh của Tư lễ giám được goi là "Chưởng ấn thái giám".



"Thần minh bạch rồi." Nghe Minh Thành Tổ vắn tắt nói như vậy, một con đường phá án đại khái đã hình thành trong đầu Dương Thu Trì.



"Được rồi, đi xem đèn thôi!" Minh Thành Tổ chắp tay sau lưng từ từ quay trở lại. Dương Thu Trì bám theo sau y như cũ.



Có hoàng thượng làm cái hậu đài lớn nhất, án mạng này xem ra khá thuận tiện để điều tra. Dương Thu Trì thầm nghĩ, nguyên nhân tử vong của nàng ta có lẽ không phải là chuyện khó gì. Bỏ qua không tính Kiến Văn dư đảng, án này có thể xem là án đầu tiên mà hoàng thượng giao cho hắn, cần phải làm cho chu đáo mới được, có như thế đối với tiền đồ sẽ hữu ích cực lớn.



Dương Thu Trì theo Minh Thành Tổ đến chỗ tửu yến thưởng đèn. Tửu yến này được bày trong một vườn mai. Hàng vạn đóa mai tranh nhau khoe sắc, cạnh tranh phô bày. Dưới gốc mai có bày một bàn yến tiệc thịnh soạn. Trên bàn tiệc có mấy đạo bình phong che gió, bốn phía có những đống lửa hồng tỏa hơi ấm.



Trên một cây mai già treo đầy các loại đèn. Lúc này trời đã tối, đèn đã được đốt sáng, khiến cho những cây mai như các vị tiên tử, đua nhau nhảy múa tứ phía.




Dương mẫu cũng nghe ra vẻ không vui của Minh Thành Tổ, lo sợ vô cùng, nhưng lời đã nói ra rồi, rốt cuộc cũng phải nói ra cho rõ hết, nên e dè đáp: "Vân Lộ công chúa .... thích Thu Trì nhà chúng tôi...., trước đây đã tốt với nhau rồi... do đó lão thân mới...."



Minh Thành Tổ nhìn về phía Vân Lộ: "Lộ nhi, Dương ái khanh chính là vị như ý lang quân mà lúc trước con đã nói đó hả?"



Vân Lộ thẹn đỏ mặt gật đầu. Nàng cũng nghe ra vẻ không vui của Minh Thành Tổ, lòng lo lắng vô cùng, cố lấy hết dũng khí nói: "Phụ hoàng, lúc con ở Thanh Khê huyện, cha của con đã có ý đem con gái gả cho Thu Trì ca ca làm thiếp rồi...."



"Vậy đã gả hay chưa?" Minh Thành Tổ lạnh lùng hỏi.



"Chưa...."



"Vậy thì đúng rồi, Dương ái khanh tuổi trẻ tài cao, vốn ra đây là một cuộc hôn nhân tốt, nhưng Dương ái khanh đã có nguyên phối rồi, lúc xưa thà chết không chịu bỏ vợ, đối với chuyện vợ chồng khang lệ tình thâm như vậy, trẫm rất kính trọng. Nếu là như thế, con không có cách gì làm vợ Dương ái thanh được. Còn về chuyện làm thiếp - con cảm thấy một công chúa mà làm thiếp của người ta là thỏa đương hay sao?"



"Phụ hoàng...."



Minh Thành Tổ khoát tay, ngắt ngang lời của Vân lộ: "Được rồi, chuyện này không được đề cập nữa. Phụ hoàng hơi mệt, về trước đây." Ông ta đứng dậy, cúi đầu thấy Vân Lộ ứa nước mắt đáng thương như vậy, vỗ vỗ vai của nàng, "Lộ nhi, chuyện hôn nhân của con không cần con lo, phụ hoàng sẽ an bài cho con."



Minh Thành Tổ cũng không nhìn bọn Dương Thu Trì, chấp tay sau lưng vững bước bỏ đi. Vương quý phi cùng các phi tần mỉm cười ra vẻ áy náy với Dương Thu Trì cùng mọi người rồi cũng bỏ đi. Vị Lữ mỹ nhân trước lúc đi đã nhìn sâu vào mắt Dương Thu Trì, đôi mắt biết nói đó đầy vẻ nhu nhuận, khiến người ta dậy lên sự thương xót vô hạn.



Trong trường chỉ còn lại một nhà Dương Thu Trì, người này nhìn người kia, người kia nhìn người nọ, đều ngẩn ngơ hết.



Vân Lộ oa một tiếng gục xuống bàn khóc rống lên.



----o0o----



Ngày hôm sau, Dương Thu Trì bàn với Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết, Liễu Nhược Băng, Tống Vân Nhi, quyết định ủy thác cho mẹ của Tống Tình là Tống phu nhân đến Vũ Xương lo liệu chuyện làm ăn ở Hồ Quảng. Hắn viết một phong thư cho mẹ của Tống Tình, sau đó nhờ Hạ Bình mang theo nữ hộ vệ đến Ninh Quốc phủ, tiếp mẹ của Tống Tình hộ tống đến Vũ Xương, sau đó hộ tống Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình và hai mẹ con Bạch Tố Mai trở về.



Tiếp sau đó, hắn mang theo Kim sư gia, Long sư gia đến Ứng Thiên Phủ nha môn tiếp nhiệm trước, sau khi tiếp thu sự ra mắt của các tá quan, hắn cho hai vị sư gia lo liệu bàn giao tiền bạc sổ sách tín vật và các vụ án đang điều tra xử lý với các sư gia của Cố phủ doãn tiền nhiệm... Đem chính vụ của nha môn giao cho hai vị sư gia lo liệu xong, Dương Thu Trì lại đến đồng tri nha môn tại cẩm y vệ Bắc trấn phủ ty mà hắn vừa được bổ nhiệm, chính thức bái kiến chỉ huy sứ Kỷ Cương, sau đó mới quay trở về Dương phủ.



Dương Thu Trì cho gọi Tống Vân Nhi lại, rồi đem chuyện hoàng thượng giao điều tra án nói tổng thể cho nàng biết. Tống Vân Nhi khi nghe nói án điều tra lần này lại là vụ tử vong ly kỳ của ái phi mà hoàng thượng sủng ái nhất khi xưa, vừa hưng phấn vừa khẩn trương. Chuyện liên quan đế án mạng trong hoàng thất là không thể giản đơn được, không biết sẽ liên lụy đến ai. Nhưng mà, lần này hậu đài chính là hoàng thượng, cho nên cũng không cần lo lắng quá.



Về việc phá án như thế nào, Dương Thu Trì đã có kế hoạch sơ bộ. Hắn trước hết tiến hành điều tra, tra rõ tình huống đương thời, cho đến khi trong tay nắm chắc rồi, thì mới đến Sơn Đông Lâm thành khai quan nghiệm thi, xác định tử vong có tính chất tự sát, rủi ro bất ngờ hay là bị người ta giết, sẽ căn cứ vào đó tra rõ án này, sau đó sẽ tính đến bước cuối cùng.



Nếu như hiện giờ Dương Thu Trì đã là cẩm y vệ đồng tri, thân phận cẩm y vệ đã công khai rồi, nên hắn mặc quan bào của cẩm y vệ đồng tri, cho Nam Cung Hùng và sáu thiếp thân hộ vệ mặc áo cánh chuồn, mang theo Tống Vân Nhi vào hoàng cung bắt đầu tra án.



Do hoàng thượng đã hạ chỉ cho phép Dương Thu Trì có thể tiến cung bất cứ lúc nào, nên không có bất kỳ trở ngại gì. Dương Thu Trì cùng mọi người tiến vào trong cung, tìm đến nữ quan Vương Tư Thái.



Vương Tư Thái hai chục tuổi, cũng có mấy phần xinh đẹp (vì để tránh dọa sợ hoàng thượng, trong hoàng cung cấp tuyệt những co gái xấu như khủng long tiến cung), cấp cho người ta cảm giác rất giỏi giang.



Vương Tư Thái vừa nghe nói có cẩm y vệ tìm mình, tức thì sợ run. Từ thời Vĩnh Nhạc của Chu Lệ, cẩm y vệ, sau đó là đông hán và tây hán đều khiến cho mọi người kinh tâm tán đởm, là những từ ngữ dùng để đe nẹt những em bé khóc nhè trong đêm.



Tư Thái kỳ thật là một nữ quan chưởng quản phòng lưu trữ trong hoàng cung. Và buổi điều tra này được tiến hành trong phòng làm việc của Vương Tư Thái.