Nạp Thiếp Ký I

Chương 432 : Oan án hiển lộ

Ngày đăng: 21:17 21/04/20


Trong thời bấy giờ, quyển sách "Tẩy oan lục" chuyên về pháp y của thời Tống đã quen thuộc với mọi nhà, được ngỗ tác và những quan sứ dùng làm sách gối đầu, là lề lối cho công tác nghiệm thây. Lữ Hoàn Cơ đương nhiên biết các nhân viên nghiệm thây của Trung Quốc thời đó khi khám nghiệm thi thể sẽ kiểm tra xem coi có trúng độc hay không, và chiêu "Ngân châm tham hầu" là thứ hoàn toàn có khả năng sử dụng, thậm chí tỷ lệ chiếm trong mười trường hợp.



Do đó, trước khi hoàn công lăng mộ của Hiền phi, Lữ Hoàn Cơ bảo Cẩu Giản lợi dụng cơ hội canh chừng di thể của hiền phi trong băng khố, dùng tì sương chứa trong một ly trà nhỏ đổ vào ống trúc thọc sâu vào cổ họng của thi thể hiền phi. Thi thể bị đổ độc dược ấy sau đó bị chôn vào trong lăng mộ.



Tiếp theo đó, Lữ Hoàn Cơ cho bè đảng của mình là hai thị nữ người Triều Tiên đi khắp nơi lan truyền tin tức, nói là Hiền phi chất không minh không bạch, nói không chừng là bị hại chết. Lời này cuối cùng truyền đến tai của hoàng thượng Minh Thành Tổ, khiến cho ông ta nảy lên sự nghi ngờ, cuối cùng quyết định điều Dương Thu Trì về điều tra phá án này.



Và không ngờ điều tấu xảo chính là: khi Dương Thu Trì khám nghiệm thi thể của phi tử sủng ái nhất của hoàng thượng Minh Thành Tổ, đã không dám sử dụng những biện pháp khám nghiệm thi thể thông thường của pháp y hiện đại, thậm chí không dám cởi y phục trên thi thể của hiền phi để tiến hành khám nghiệm dáng vẻ bên ngoài, mà dùng phương pháp thử độc có ghi trong "Tẩy oan lục", tức Ngân châm tham hầu, và do sau khi người chết không hề có động tác nuốt, nên chút tì sương trong trà này cứ dừng lại ở cổ của Hiền phi, và khi cắm ngân châm vào thử đã khiến ngân châm biến thành màu đen, đưa ra kết quả sơ bộ trùng khớp với kế mưu của Lữ Hoàn Cơ.



Kết quả nghiệm độc không chính xác này lại bị Kỷ Cương do gấp gáp lập công đã tống trình lên Minh Thành Tổ, và Minh Thành Tổ trong cơn thịnh nộ, lập tức phải Kỷ Cương tiến hành điều tra những người liên quan thông qua hình tấn bức cung. Và những người bị tra khảo đương nhiên không biết sự chân giả thế nào, dưới tác dụng của những biện pháp tra tấn khủng khiếp, đã buộc phải khai nhận bừa, và khẩu cung nếu so ra thì chẳng hề trùng khớp nhau.



Nhưng khi Lữ Hoàn Cơ nhìn thấy thời cơ chín mùi, liền cho hai thị nữ người Triều Tiên phát tán lời đồn, nói là Lữ Viên Thiện mỹ nhân đã từng cãi vả với hiền phi, còn trào phúng Từ hoàng hậu đã chết và Hiền phi nương nương. Bản thân Lữ Hoàn Cơ lại còn thản nhiên nhắc khéo Minh Thành Tổ, nói thị nữ thiếp thân của Hiền Phi là Liên nhi đã từng là thị nữ hầu hạ cho Lữ Viên Thiện mỹ nhân.



Minh Thành Tổ quả nhiên rơi vào kế của Lữ Hoàn Cơ, lập tức cho bắt hết những thị nữ và thái giám bên cạnh Lữ Viên Thiện tiến hành tra khảo xét hỏi. Dưới khốc hình, những kẻ này đều thuật theo lời mớm cung mà khai, thừa nhận đã từng nghe Lữ Viên Thiện mỹ nhân đã từng trào phúng Hiền phi nương nương và Từ hoàng hậu đã mất.



Tiếp theo đó, Kỷ Cương lại dùng khốc hình bức cung đối với thị nữ Liên nhi. Liên nhi chịu không nổi sự tra tấn, khai loạn lên là mình đã chịu sự sai khiến của Lữ Viên Thiện mỹ nhân, đêm đó đã bỏ tì sương vào trong trà của Hiền phi nương nương. Và tì sương này là do chưởng ấn thái giám Kim Lương và Tùy đường thái giám Kim Đắc hai người chịu sự chỉ sử của Lữ Viên Thiện mỹ nhân đi tìm người thợ bạc tên là Hứa Tứ để mua. Tiếp đó, Kỷ Cương lại dùng khốc hình bức cung đối với Kim Lương và Kim Đắc. Khốc hình của cẩm y vệ tàn nhẫn và khủng khiếp đến nỗi không có ai có thể chịu được, đương nhiên hai người này cũng thuận theo lời mớm mà khai.



Minh Thành Tổ được Kỷ Cương hồi báo, tức thời nổi giận đùng đùng, đại khai sát giới, cho chém cung nữ thái giám liên can mấy trăm người, còn tự thân dùng bàn ủi sắt nung nóng đốt Lữ Viên Thiện mỹ nhân, hành hạ nàng ta hơn mười ngày cho đến khi chết hẳn.



Lần này gian tình của Cẩu Giản và Lữ Hoàn Cơ lộ ra, Kỷ Cương hiểu rằng mình vì tham công mà kết tội Lữ Viện Thiện mỹ nhân hạ độc giết chết Hiền phi nương nương, đó hoàn toàn là một án oan từ đầu tới cuối!


"Khó chịu? Mỹ thiếp hầu hạ mà khó chịu? Ha ha ha."



"Không phải.... là mỹ thiếp vào nhà rồi, thì những thê thiếp vào trước đó có sắc mặt không hay chút nào. Hơn nữa, nếu có một hai ả có tính tình cương liệt thẳng thắn, nói không chừng sẽ bỏ nhà mà đi hoang cũng không chừng!"



"Vậy à? Mấy con ác phụ như vậy giữ mà làm quái gì, viết một giấy hưu thư bỏ quách!"



Dương Thu Trì lắc đầu: "Không thể bỏ a, bọn họ cùng thần chia sẻ hoạn nạn, thuộc vào hàng Tam bất khứ rồi. Hơn nữa, lại còn sinh con trai cho vi thần nữa."



Mắt hoàng thượng nheo lại: "Ngươi có phải nói đến tứ thiếp Liễu thị đó phải không?"



"Dạ phải, hơn nữa, vi thần đã có sáu bảy mỹ thiếp rồi..."



"Đúng đúng, Liễu thị của ngươi đích xác là dáng đẹp như hoa, cho dù để trẫm đem hết ba ngàn giai lệ ở hậu cung đây đổi một mình nàng ấy, trẫm cũng chịu ngay..." Minh Thành Tổ nói có phần hí hửng đắc ý, chợt thấy Dương Thu Trì biến sắc, liền hơi bối rối bổ sung: "Trẫm... trẫm chỉ là đang lấy ví dụ thôi.... hắc hắc, ái khanh bất tất để ý, có câu quân tử không giành cái sự thích của người khác a! Trẫm không chia rẽ một nhà các ngươi đâu. Khà khà khà."



"Đa tạ hoàng thượng!" Dương Thu Trì khom người thưa.



Minh Thành Tổ cười bảo: "Hồng Lăng cô nương với tứ thiếp Liễu thị của ngươi đều là quốc sắc thiên hương. Ngươi đem Hồng Lăng tiến cống cho trẫm, trẫm đã vừa ý lắm rồi. Hắc hắc, nếu như ái khanh ngươi không thể nạp thiếp nữa, trẫm cũng không miễn cưỡng. Nhung mà, ngươi đem Hồng Lăng đẹp như thiên tiên ấy hiến cấp cho trẫm, trẫm phải tìm cái gì đó bổ thường chứ a...."