Nạp Thiếp Ký I

Chương 456 : Cuộc đối đầu không khoan nhượng

Ngày đăng: 21:17 21/04/20


Thủ đoạn chỉnh trị người của tên Kỷ Cương này quả thật là không đơn giản, hèn gì được Minh Thành Tổ thưởng thức và tin dùng như vậy. Minh Thành Tổ cần đàn áp ai đó, Kỷ Cương có thể đem mọi chứng cứ cần thiết sắp bày đầy đủ, bỏ qua không bàn đến độ tin cậy của những chứng cứ này, chỉ về mặt biểu hiện là khiến cho người ta đối đáp không thành lời rồi. Dựa vào những chứng cứ do Kỷ Cương thu thập, Minh Thành Tổ có thể danh chính ngôn thuận tru diệt những kẻ không hợp, củng cố chính quyền do ông ta soán vị mà có.



Cũng vì có được sự tín nhiệm của Minh Thành Tổ thế này, rất khó có thể lật đổ những án do Minh Thành Tổ nhận định và xét xử dựa trên những chứng cứ do Kỷ Cương thu thập đưa ra.



Nhưng mà, dù là án đã do hoàng thượng khâm định rồi, Dương Thu Trì vẫn quyết định phải nghĩ phương pháp điều tra trở lại. Bỏ qua tình hữu nghị lâu năm với Miêu vương Vân Thiên Kình và ân cứu mạng của Vân Lộ với hắn, chưa bàn đến vội, chỉ lấy việc luận việc, thì Vân Lăng cũng vì hắn mà bị oan uổng. Nếu như hắn không bảo vệ được Vân Lăng, thì quả thật đúng như lời của Kỷ Cương nói, sẽ khiến cho thủ hạ vì thế mà lạnh lòng. Vì thế, Dương Thu Trì quyết định phải cứng cỏi quyết điều tra lại án này.



Dương Thu Trì vừa định mở lời, Minh Thành Tổ đã lên tiếng trước, lời nói thập phần băng lãnh: "Dương ái khanh, ngươi vì sao lại cổ động Vân lộ công chúa mang binh bao vây Bắc trấn phủ ti, toan tính cướp ngục? Trong mắt ngươi chẳng còn vương pháp nữa hay sao?"



Lời này nói nặng phi thường, nếu như là đổi thành lúc trước, Minh Thành Tổ đã sớm nổi giận lôi đình, ra lệnh kéo Dương Thu Trì xuống trị tội. Hiện giờ ông ta có thể hỏi như vậy, là vì trước đó đã có chuyện Kỷ Cương vu hãm Dương Thu Trì. Minh Thành Tổ tuy đối với Kỷ Cương còn thập phần tín nhiệm, nhưng liên quan đến chuyện của Dương Thu Trì, ông ta vẫn còn ít nhiều sự đắn đo nghi ngờ trong lòng. Hơn nữa, Minh Thành Tổ nhất mực hi vọng Dương Thu Trì có thể thành lực lượng khiên chế quyền lực của Kỷ Cương. Cho nên, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, ông ta không muốn hủy con cờ trọng yếu Dương Thu Trì này.



Vân Lộ vội nói: "Không phải đâu! Phụ hoàng, không phải là hầu gia cổ động con đến đâu, chúng con cũng không định cướp chiếu ngục! Con chỉ là muốn Kỷ Cương hỏi y coi sao lại bắt ca ca của con, nhưng mà y sống chết gì cũng không chịu ra gặp con..."



Minh Thành Tổ xua tay: "Lộ nhị, con khoan hãy nói gì, phụ hoàng biết con bản tính thiện lương, nhất định là bị người ta khích bác!" Ông ta quay lại, ánh mắt lập lòe nhìn Dương Thu Trì trừng trừng.



Nếu như hoàng thượng không cho nàng nói, Vân Lộ tự nhiên không dám nói, chỉ ôm chặt ca ca nàng, sợ là cẩm y vệ của Kỷ Cương sẽ bắt đi.



Dương Thu Trì khom người nói: "Vi thần nhất mực duy trì và bảo hộ vương pháp, cố công tra án, đâu dám biết mà phạm pháp được. Vi thần to gan dám hỏi một câu, không biết hoàng thượng vừa rồi nói vậy là có nguyên nhân gì?"



"Kỷ ái khanh nói, ngươi mang hộ vệ xông vào Bắc trấn phủ ti, gọi to lên rằng muốn lật tung cả chiếu ngục. Rất nhiều thủ hạ của Kỷ ái khanh đều nghe thấy. Có chuyện này không?"



Dương Thu Trì rất hối hận là lúc đó vì xung động nhất thời mà nói câu này, bị Kỷ Cương bắt giò, như vầy làm sao đây? Đầu óc hắn xoay chuyển, nghĩ tới lời của Liễu Nhược Băng, rằng phải lấy thủ đoạn của tiểu nhân để đối phó tiểu nhân, nên lập tức có ngay chủ ý.



Dương Thu Trì căm phẫn thưa: "Cái này... cái này rõ ràng là chuyện không nói có, đổi trắng ra đen! Vi thần tuyệt đối không cói câu này!"



Kỷ Cương chỉ Dương Thu Trì: "Ngươi... ngươi..." Y không ngờ Dương Thu Trì nhất mực tuân theo quy củ không ngờ lại giở trò vô lại, nhất thời không biết nên nói thế nào.



"Ta làm sao?" Dương Thu Trì cười lạnh, nhìn trừng Kỷ Cương: "Cái tai nào của ngươi nghe ta nói muốn lật tung chiếu ngục vậy?"



"Ta... hai tai của ta đều nghe thấy, còn rất nhiều lổ tai của thủ hạ ta đều nghe được!" Kỷ Cương đỏ mặt rống lên.



"Ngươi ngậm máu phun người! Ta chưa hề nói qua! Thủ hạ của ta có nhiều cái tai vậy sao không nghe thấy chứ? Hơn nữa, ta lớn nhỏ gì cũng là phó chỉ huy sứ, ta muốn tiến vào chiếu ngục thì cũng là nằm trong phạm vi chức quyền của ta, vì sao lại phải cướp ngục? Nếu như chiếu ngục bị cướp, ta thân làm phó chỉ huy sứ, tội trạng khó thoát. Người khác muốn cướp ngục ta còn ngăn cản, sao ta lại tự đi cướp ngục chứ? Cái này là do Kỷ Cương ngươi ngậm máu phun người! Lão tặc ngươi một ngày không vu hãm lão tử, ngươi cảm thấy không thoái mái hay sao?" Dương Thu Trì nhảy choi choi lên vừa tru tréo vừa chửi, làm ra vẻ ủy khuất oan ức cùng cực vậy.



Dương Thu Trì sở dĩ dám giở trò vô lại, nhân vì trong đại đường ở nha môn Bắc trấn phủ ti chỉ có người của Kỷ Cương và người của hắn, đều là một đối một, chứ không có người không liên quan ở tại đương trường. Do đó, chỉ cần cứ làm già không nhận, nhất quyết cho rằng là do Kỷ Cương vu hãm, thì khó có thể nhận định đúng sai. Hơn nữa, Kỷ Cương trước đó đã có hành vi vu hãm Dương Thu Trì, và có câu "Lấy giả làm thật rồi thì đến lúc thật vẫn bị coi là giả", trước đó nói dối bị bắt quả tang, sau đó dù có nói thật cũng chẳng có ai tin.


"Căn cứ theo những gì vi thần biết, thì thân binh hộ vệ và các đội viên đội kiểm sát cẩm y vệ chỉ thấy Văn Lăng bị những người thân phận bất minh đánh đập, chứ không thấy Vân Lăng giết người."



Kỷ Cương ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Đó là thân binh của hắn, đương nhiên là cùng phe với hắn, lời bọn chúng nói có thể tin được sao?"



Dương Thu Trì cười lạnh đốp chát ngay: "Thì ra ngươi cũng biết thân binh của mình làm chứng không đáng tin, vậy vì sao ngươi lại dùng lời chứng của thân binh của ngươi ra chứng minh rằng ta đã nói muốn lật tung phá nát chiếu ngục đi vậy?"



Kỷ Cương hơi bối rối: "Hoàng thượng bảo ngươi tra xét án giết người của Vân Lăng, ngươi lôi chuyện khác vào để làm gì?"



"Được, vậy thì nói án này vậy, ngươi nếu như không thu những lời làm chứng có lợi cho Vân Lăng, cũng không thỉnh ngỗ tác nghiệm thây điền tả thi cách, mô tả người bị hại rốt cuộc làm sao mà chết, và cũng không có chứng cứ minh xác chứng minh Vân Lăng đã tận tay giết người."



Kỷ Cương xì một cái cười lạnh: “Nhiều người chứng kiến hắn giết người như vậy, còn điền tả thi cách để làm cái quái gì? Hơn nữa, ngươi làm phủ doãn của Ứng thiên phủ, đi tra những án phổ thông thì mới cần điền mấy cái thứ lôm côm đó, cẩm y vệ chúng ta không cần quản chuyện ruồi bu như vậy."



"Vậy cẩm y vệ của ngươi tra án cần chứng cứ gì hả?"



"Hừ hừ, chỉ cần nhân phạm cung nhận tội, thì có thể định án..." Vừa nói tới đây, y chợt nhớ ra là Vân Lăng không hề nhận tội, điều này không phù hợp với quy củ trước đây của cẩm y vệ.



Thật ra không phải Kỷ Cương bỏ qua chiêu này, nhưng khi y bắt Vân Lăng về, lập tức dùng khốc hình bức cung, không ngờ hành động của Dương Thu Trì quá nhanh, đến làm náo loạn lên ngay. Và Vân Lăng xương cốt cũng cứng, nhất thời không thể làm hắn hé miệng, do đó không hề thu nhận được khẩu cung nhận tội của Vân Lăng.



Dương Thu Trì cười ha hả: "Kỷ Cương, ngươi cũng phát hiện là Vân Lăng không hề nhận tội rồi sao? Ha ha, ngươi hôm nay dường như cứ lấy đá đập vào chân mình không hà, thế nào hả? Đau hay không đau? Có cần gọi thái y không? Ha ha ha..."



Kỷ Cương hừ mạnh một tiếng, không thể đối đáp được gì.



Vân Lộ nhất mực ở bên cạnh nghe họ nói. Nàng không biết thẩm án, cũng không biết gì về chứng cứ, nhưng thấy tâm tình của Dương Thu Trì nhẹ nhàng, còn Kỷ Cương thì âm sầm nét mặt thần tình có vẻ ủ rũ, đoán là Dương Thu Trì đã chiếm được thượng phong, cho nên cao hứng vô cùng.



Dương Thu Trì quay sang thưa với Minh Thành Tổ: "Hoàng thượng, án Vân Lăng giết người không hề có lời làm chứng có lợi cho Vân Lăng, đây là sơ hở thứ nhất; Không điền tả thi cách, dẫn tới nguyên nhân tử vong không minh bạch, đây là chỗ hở thứ hai; Nhân phạm thủy chung kêu oan, không nhận tội, đây là chỗ hở thứ ba. Những phiêu khách tập kích Vân Lăng rốt cuộc là ai, vì cớ gì mà xông lên đánh vẫn còn chưa tra rõ, đây là chỗ hở thứ tư; Người bị hại là ai, gia cảnh thân thế thế nào, không ai hay biết, đây là chỗ hở thứ năm. Bất kỳ chỗ hở nào trong năm điều này cũng đủ chỉ rõ án này còn tồn tại nghi vấn, không thể vì thế mà xử Vân Lăng trọng hình. Hơn nữa, Vân Lăng là con trai Miêu vương, nếu như không có bằng chứng chân thật khiến người ta tín phục, chỉ sợ khó phục chúng, khó làm cho Miêu vương tâm phục."



Minh Thành Tổ gật gật đầu. Ông ta kỳ thật không rõ là đối với án hình sự thì cần những chứng cứ gì mới đủ đầy và xác đáng để định tội. Có thể nói đơn giản hơn, thì Minh Thành Tổ là người ngoài trong việc thẩm tra án, hầu hết trường hợp phán xử là dựa vào cảm giác mà thôi.



Trước đó nghe lời một phía của Kỷ Cương và Chu Cao Hú, lại nhìn thấy nhiều lời làm chứng của những người mục kích sự việc, Minh Thành Tổ lại tin tưởng hai người, cho nên mới người nào đến trước làm chủ, nghe theo lời họ mà định án trọng hình đối với Vân Lăng, cho dù Miêu vương có trách cứ cũng sẽ tìm cách đối đáp sau. Hiện giờ nghe Dương Thu Trì phân tích một hồi, ông ta cảm thấy án này đúng là có nhiều chỗ hở, không thể định án khinh xuất như vậy.



Nếu như đã phát hiện khúc mắc, Minh Thành Tổ quả đoán trong làm việc, phán ngay: "Được, nếu như là như vậy, Dương ái khanh, trẫm chuẩn cho ngươi điều tra lại án này, sau khi tra rõ xong, trực tiếp báo lại cho trẫm."



Dương Thu Trì vui mừng quá đỗi, quỳ xuống dập đầu: "Vi thần lĩnh chỉ!"