Nạp Thiếp Ký I
Chương 467 : Ta là ai?
Ngày đăng: 21:17 21/04/20
"Tỉnh rồi! Cậu ta tỉnh rồi!" Có tiếng nói vang lên bên tai.
Hắn từ từ mở mắt, mông lung nhìn không rõ ràng gì cả. Cố sức chớp chớp mắt, thị tuyến dần dần được điều chỉnh, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ, có bảy tám nam nhân đang vây quanh lấy hắn, có già có trẻ, có mập có ốm, đều vui mừng và hiếu kỳ nhìn hắn. Ánh mặt trời thật chói mắt, khiến hắn phải nhắm ngay mắt lại.
Hắn gượng đứng dậy, cảm thấy một cơn đau nhói truyền từ sau ót đến toàn thân. Hắn rên rĩ, rồi cuối cùng bất lực nằm xuống, cảm giác thân thể hơi lắc lư, bên tai còn có tiếng nước lao xao.
"Thuyền lão đại, cậu ta tỉnh lại rồi!"
Hắn nghe có tiếng người nói, ngay sau đó có tiếng bước chân đến gần, tiếp đó là giọng nói ồm ồm cất lên: "Ái chà! Còn sống hả? Còn sống thì lên tiếng, nếu không cho quay trở lại nước Hoàng hà làm mồi cho vương bát à?"
Người có giọng ồm ồm đó là Thuyền lão đại? Thật thô tục, hắn muốn lên tiếng, nhưng chỉ học được mấy tiếng, biểu hiện là mình còn sống.
"Hà hà, nhóc con, ngươi là ai? Sao lại bị rơi xuống sông lớn này?" Thuyền lão đại cứ giọng nói ồm ồm đó hỏi tiếp.
Bên cạnh có người nói: "Theo tôi thì người này có khả năng là tranh đấu với người rồi té xuống nước, nói không chừng là có thù trong giang hồ..."
"Nói y như c..t ấy!" Bên cạnh có một giọng nói như phèng la cất tiếng: "Ngươi xem y bào trên người hắn kìa, đặc biệt là mũ có một khối phỉ thúy, cái này trị giá không ít tiền đó nha, tám chín phần là khách thương trong thành thị, gặp phải cướp bóc gì đó ôm rương nhảy xuống sông rồi."
Một giọng khác cất lên: "Đúng a, cái rương cửa hắn thật kỳ quái, mở không ra, hay là chúng ta dùng búa chẻ, xem trong đó có bảo bối gì?"
Rương? Rương gì vậy? Hắn cảm thấy kỳ quái, là rương của ta sao?"
Thuyền lão đại nói: "Rấm thối! Chúng ta là thuyền gia, không phải là giặc cướp cái chó gì hết. Ai dám đánh rấm loạn lên nữa, lão tử không khách khí đâu nha!"
Những người đó cười hề hề không dám nói gì nữa.
Thuyền lão đại lại bảo: "Đỡ hắn ngồi dậy... nhẹ nhẹ một chút!"
Hắn cảm giác bản thân được mấy cánh tay to bè đỡ ngồi dậy, sau đầu vẫn còn rất đau. Hắn cúi đầu, từ từ mở mắt, thấy mình đang ngồi trên sàn thuyền. Hắn từ từ ngẩn đầu, nhìn xung quanh, quả nhiên bản thân đang ở trên một con thuyền lớn. Thuyền đang vận chuyển trên một con sông lớn, nước sông cuồng cuộn, xem ra là Hoàng hà rồi. Ở giữa thuyền này chất đầy hàng hóa, được đậy kín bằng vải bố.
"Ta đang ở đâu đây?" Hắn hỏi.
Một trung niên hán tử dùng giọng nói thô quánh đáp: Ở trên thuyền của ta." Nghe thanh âm này, hắn phán đoán người đó chính là Thuyền lão đại.
Hắn hỏi: "Ta... ta sao lại ở trên thuyền của các người?"
"Hà hà, ta cũng đang định hỏi ngươi đây!" Thuyền lão đại cười, "Chúng ta phát hiện ngươi đang ôm một cái rương thuận theo dòng nước trôi trên Hoàng hà, bất tĩnh nhân sự, cho nên mới cứu ngươi lên. Ê, ngươi là ai vậy? Sao lại rơi xuống nước hả?"
"Ta....? Ta... là ai?" Hắn mê mang tự hỏi, cố gắng nhớ lại, nhưng đầu óc rỗng không, chẳng có gì có. Bản thân là ai, tên là gì, từ đâu đến, đi về đâu, có người nhà hay không... tất cả đều trả lời không được.
Đầu vốn đang đau, hắn cố gắng suy nghĩ khiến đầu óc càng đau hơn, cho nên không nghĩ nữa. Sau khi đậy rương lại, hắn cởi y bào bị ướt, phát hiện trong lòng có buộc một đôi bao tay dài màu trắng, lấy ra kéo kéo, không biết là làm bằng kim loại gì mà mềm mịn nhưng rất chắc.
Đeo đôi bao tay này vào, độ to nhỏ vừa khích, rất êm và linh hoạt. Món đồ này để làm gì đây? Quan sát cẩn thận, hắn thấy có một luồng kim quang nhè nhẹ, biết là bao tay bằng kim loại, nếu dùng để ủ ấm tay thì quá lạnh, hiển nhiên là không phải, hay là... hay là dùng để phòng đao kiếm? Đầu hắn thoáng qua ý niệm này.
Bên cạnh có một cái bàn chặt đồ nấu ăn, trên đó có một con dao bầu. Hắn lấy lại thử cứa trên bao tay, quan sát kỹ thấy chẳng tổn hại gì, chứng tỏ suy đoán đúng, lòng mừng vô cùng, lại dùng lực cắt mạnh thêm cái nữa, thấy không có tổn hại gì, cầm đao bầu lên chặt mạnh một cái, ha ha, chỉ cảm giác lực tác động khá mạnh, không nghe đau đớn gì. Hiển nhiên, bao tay này có tác dụng vừa ngăn đao kiếm vừa phân tán lực đạo.
Đây quả thật là một món bảo bối a! Hắn cởi bao tay ra, nhìn phải nhìn trái, có chút vui mừng không thể tả. Trừ món này ra, trên người hắn không có bất cứ món gì dẫn tới sự hồi ức lại những gì diễn ra trong quá khứ, bạc cũng không có.
Hắn thay y phục, nhét đôi bao tay vào lòng, phơi y phục và mũ lên trên lan can của boong thuyền, bước ra ngoài.
Thuyền lão đại thấy hắn mặc áo ngắn vải bố thô bước ra, cười nói: "Ha ha, như vậy mới giống làm công, ngươi đi làm chung với bọn chút đi, còn mất gần một tháng nữa mới tới Tây An phủ."
Và thế là, Dương Đạp Sơn theo chiếc thuyền vận chuyển lương thực đó đến Tây An phủ sau một tháng rong ruỗi trên sông Hoàng hà.
Sau khi xuống thuyền, trên bến đã đầy xe ngựa chở lương chờ sẳn, nhưng người này dường như đã quen với chuyện làm ăn này, cho nên vận chuyển kết nối cả đường thủy và đường bộ.
Thuyền lão đại trả tiền công 400 văn cho Dương Đạp Sơn, sau đó giới thiệu cho đội xe lương của ông chủ là một người tên là Long Vượng. Tiếp theo đó, Thuyền lão đại vận chuyển hàng hóa từ Tây An trở lại đường cũ.
Trước khi đi, Dương Đạp Sơn đưa chiếc áo bào gấm và chiếc mũ có nạp đá phỉ thúy đó dâng hai tay cho Thuyền lão đại, cung thân nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của ngài, tại hạ trên người không có vật gì, chỉ có một chiếc áo bào và mũ mão này là trị chút tiền, đành dùng nó thể hiện chút lòng thành báo đáp ơn cứu mạng của ngài, thỉnh ngài vui nhận cho."
Thuyền lão đại vừa kinh vừa mừng, chỉ vào áo bào hỏi: "Tặng... tặng cho ta hả?"
"vâng, ngài cứu tiểu đệ một mạng, chút lễ mọn này không xứng với ý kính trọng."
Thuyền lão đại hơi bối rối, khô khốc đáp: "Chẳng thể kể là ơn cứu mạng, ngươi ôm cái rương nổi trên nước không chết được đâu, chúng ta chỉ kéo ngươi lên thuyền thôi. Hơn nữa, bộ áo này của ngươi... trị giá quá nhiều tiền, hà hà, ta sao mà lấy cho được... hà hà."
Tuy là nói vậy, nhưng đôi mắt của thuyền lão đại cứ nhìn mãi vào áo bào, dù gì thì nó cũng đáng giá quá nhiều bạc, cho dù ông ta làm công cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Dương Đạp Sơn mỉm cười: "Ngài mà không kéo tôi lên thuyền, tôi buông tay ra khỏi rương thì chẳng phải làm mồi cho vương bát rồi sao, xin cứ thu lấy." Nói xong dúi bộ áo nón vào tay thuyền lão đại.
Thuyền lão đại ôm chặt lấy nó, vuốt ve khối ngọc phỉ thúy, nói: "Vậy.... hà hà, thật là hổ thẹn... vậy xin đa tạ vậy...."
Nghĩ một lúc, thuyền lão đại móc từ trong lòng ra một số tiền, bóp bóp, rồi đưa hết cho Dương Đạp Sơn: "Ngươi rời nhà ra ngoài, không tiền là không được, ta còn có chút bạc vụn này, đại khái khoảng hai lượng, toàn đưa cho ngươi hết."
Dương Đạp Sơn vội chối từ, nhưng thuyền lão đại không chịu, cho nên đành nhận lấy. Thuyền lão đại cười ha ha lên thuyền, giơ tay chào từ biệt, giương buồm rời bến.