Nạp Thiếp Ký I

Chương 469 : Bán thân chôn mẹ

Ngày đăng: 21:17 21/04/20


Dương Đạp Sơn không muốn trở thành người làm thuê theo xe mãi, với một thân gấm lụa mặc trên người trước kia, hắn không tin mình là người cùng khổ. Hắn muốn tìm lại gốc gác của mình, tìm lại người thân của mình.



Do đó, Dương Đạp Sơn lắc đầu nói: "Đa tạ ông chủ, tôi cũng chỉ theo đội xe để đến Khánh Dương đó thôi. Tôi còn có chuyện phải làm, không thể theo mọi người được nữa."



Long Vượng hơi thất vọng. Dương Đạp Sơn thân đầy võ nghệ, lại có thể chịu khổ, vừa làm bảo tiêu vừa làm cu li, người như vậy có thể tìm đâu ra chứ a. Nhưng mà, người ta không chịu, ông ta cũngng không còn cách nào khác, sau khi nói vài lời tiếc rẻ, đã phát tiền công một tháng là 400 văn cho Dương Đạp Sơn.



Dương Đạp Sơn sách rương pháp ý của mình và bọc quần áo vật dụng nhỏ, chuyển thân đi về cửa lớn Long phủ.



Vừa đến cửa, sau lưng đã truyền đến tiếng gọi: "Dương huynh đệ, ngươi đi đâu vậy?"



Dương Đạp Sơn chuyển người nhìn lại, thấy đó là Điền cô nương.



Hắn cười cười, đáp: "Tôi lãnh tiền công rồi, phải đi đây."



"Cậu đi đâu?" Điền cô nương quan tâm hỏi.



"Tôi... tôi không muốn theo đội xe nữa, muốn ở trong thành tùy tiện tìm chuyện gì đó làm, sau này hẳn tính sau."



Điền cô nương kéo giữ tay hắn: "Cậu đừng có đi loạn nữa, nhà người ta ở đây còn thiếu một hộ viện trông nhà, cậu lưu lại ở đây đi."



Dương Đạp Sơn không kén chọn việc làm, nhưng nếu là đổi thành nhà khác thì hắn đã chấp nhận rồi. Chỉ có điều, khi nghĩ tới ánh mắt cảnh giác của ông chủ Long Vượng, hơn nữa Điền cô nương này nhiệt tình như lửa, lỡ khí mà phát sinh lửa thật, thì không còn lời gì để nói nữa. Hắn khẽ tránh thoát khỏi tay của Điền cô nương: "Bà chủ nhỏ à, hay là thôi vậy."



Điền cô nương cho rằng hắn khách khí, dùng quạt tròn đánh lên người hắn: "Coi cậu kìa, úp úp mở mở khách sáo thấy mà sợ, nhà người ta dọc đường được cậu chiếu ứng, nếu không thì cái nhà này đã phá sản lụn bại rồi. Cậu lưu lại cũng là coi như có chỗ trú chân, chúng ta hỗ tương chiếu ứng cho nhau."



"Hì hì, tâm ý của cô tôi xin nhận lãnh, cũng không phải là khách khí. Tôi thật không thích cái nghề bảo tiêu hay là canh nhà trông cửa gì. Hiện giờ trên tay tôi còn mấy lượng bạc, trong thời gian ngắn không đói được đâu, cô yên tâm đi."



Điền cô nương khẽ cắn môi, nói: "Nếu như cậu không muốn làm hộ viện trông nhà, người ta cũng không ép. Chỉ có điều, cậu đi làm công cứ vá cái rương to đi rất bất tiếc. Nếu như cậu tin ta, thì cứ để rương và hành lý ở lại nhà ta, ta sẽ chuẩn bị cho cậu một gian phòng, tối về cậu có thể ớ đó, chịu không?"



Dương Đạp Sơn nghĩ vậy cũng đúng, cứ vác cái rương to đi làm việc quả là không ổn, chuyện này dọc đường hắn đã nhận ra rồi. cô nàng họ Điền này có tấm lòng cũng tốt, lại có chút ý tứ với hắn, gửi rương ở đó rất an toàn. Những thứ trong rương đối với hắn tuy là bảo bối, nhưng đối với người khác thì là món đồ chơi không thể nào hiểu nổi, không đáng tiền gì. Cho nên hắn đáp ứng: "Được a, như vậy là cảm ơn bà chủ nhỏ nhiều lắm."



Điền cô nương hai mắt phóng quang, lòng đầy hoan hỉ quạt hai quạt cho Dương Đạp Sơn: "Coi cậu kìa, đi theo người ta, người ta an bài chỗ ở cho."



"Không không, bà chủ nhỏ, tôi không thể ngụ ở đây, tôi không phải là người gì của nhà cô, ở trong nhà cô, người ta sẽ nói này nói nọ. Những thứ này để trong nhà cô là được rồi, chờ tôi tìm được chỗ ở sẽ quay về lấy, được không?"



Điền cô nương có phần thất vọng, nhưng biết là hắn nói đúng. Nam nhân của nàng chớp mắt sẽ đi phủ Tây An vận lương, lưu nam nhân khác ở nhà, mà người đó lại chẳng phải là người gì của mình, e rằng sẽ không tiện cho lắm. Nàng chỉ còn biết gật gật đầu: "Thôi được! Cậu tìm được thì hay quá rồi, nếu không được, hay là nghĩ thông rồi, thì có thể trở về chỗ người ta làm bất kỳ lúc nào. Tiền công không thiếu cho cậu đâu."



"Đa tạ bà chị!" Dương Đạp Sơn đặt rương và hành lý xuống đất, cung tay xá xá rồi chuyển thân ra cửa.



Điền tiểu thư đuổi theo, lớn tiếng gọi với theo: "Dương huynh đệ, tìm được việc rồi nhớ quay lại báo cho tỷ một tiếng nghe....!"




Dương Đạp Sơn ôm quyền: "Các vị quan gia, tại hạ định an táng mẫu thân giúp vị cô nương này."



Nghe lời như thế, bộ khoái mặt khỉ nhẹ nhõm người, lại đánh giá hắn: "Như vậy là không được, thi thể này thối rồi, người nếu làm ma chay thì trễ nãy mọi việc, cần phải nhanh chóng quẳng ra bãi tha ma, nếu không gây hôi thối đến bá tánh chưa nói gì, làm ảnh hưởng tới tri phủ đại lão gia thì ai phụ trách!"



Lời tuy nói vậy, nhưng bộ khoái mặt khỉ không hạ lệnh khiêng người, hai tay ôm vai, ngước mắt nhìn trời.



Trước đó chưởng quỹ mập đút lót làm tiền lệ đã nhắc nhở Dương Đạp Sơn, khiến hắn hiểu ý tứ của bộ khoái mặt khỉ, nhưng hắn thấy bộ dạng xảo trá mồm mép của y, cảm thấy rất khó chịu, bước lên ôm quyền nói: "Quan gia, thỉnh dễ dãi chút đi!"



"Dễ dãi cái c..t, cút...!" Bộ khoái mặt khỉ đẩy mạnh một chưởng vào vai Dương Đạp Sơn.



Dương Đạp Sơn thuận thế nghiêng người, mượn chưởng lực của ngươi húc mạnh vai, khiến cho bộ khoái mặt khỉ lùi hết hai bước, lòng chợt phát lãnh, thì ra là gặp phải cao thủ! Y kinh khủng nhìn lên nhìn xuống đánh giá Dương Đạp Sơn.



Bộ khoái răng thỏ thấy bộ khoái mặt khỉ chịu thua thiệt, bỏ cô gái nhỏ ra, xông tới trước mặt Dương Đạp Sơn, đưa tay định rút đao, nhưng Dương Đạp Sơn đã án giữ tay của y. Bộ khoái răng thỏ dùng hết lực khí nhưng không thể tránh thoát sự khống chế của Dương Đạp Sơn, gương mặt phồng lên đỏ gay, biết đã gặp phải cao nhân. Y được nhiên biết đạo lý hảo hán không sợ cái thiệt thòi trước mắt, cho nên thả lực, cười cầu tài nhìn Dương Đạp Sơn.



Dương Đạp Sơn bấy giờ mới từ từ buông tay ra, móc từ trong lòng ra một xâu tiền, cười điềm đạm nói: "Mấy ngày này quá nóng, rất dễ bốc lửa, hai vị quan gia tuần tra mệt nhọc, ở đây có mấy đồng mời hai vị uống trà xanh, chuyện của vị cô nương này mong hai vị giơ cao đánh khẽ, xin đa tạ!"



Hai vị bộ khoái chịu vừa thua thiệt, đang cảm thấy rất khó xuống đài, ai ngờ Dương Đạp Sơn cũng biết điều, chiếm thượng phong rời còn đua tiền, khiến cho hai người có cái để cho chuyện êm xuôi, lòng đối với vị thiếu niên này có mấy phần hảo cảm, cho nên thuận theo.



Bộ khoái mặt khỉ tiếp lấy xâu tiền, đổi thành cười tươi, nói với Dương Đạp Sơn: "Ừ, cũng được, dễ dãi làm phúc với người cũng không sao, vậy các ngươi mau làm nhanh chuyện tang gia này đi, động tác nhanh một chút, thiệt là thúi quá đi mà!"



"Dạ được! Thỉnh quan gia yên tâm." Dương Đạp Sơn cung tay xá.



Bộ khoái mặt khỉ phất tay, dẫn bộ khoái răng thỏ và dân tráng, ngỗ tác bỏ đi.



Cô gái ấy mặt đầy nước mắt, trong lúc vui mừng có dư thì chợt thấy trời đất quay cuồng, ơ một cái mềm nhũn ngất đi.



Dương Đạp Sơn vội ẵm cô bé lên, cảm thấy thân của nàng ta ốm o chỉ còn da bọc xương, yếu ớt cùng cực, liền cẩn thân bấm vào huyệt nhân trung. Phút chốc sau, cô nương ấy mới tỉnh lại, nước mắt dạt dào nói với Dương Đạp Sơn: "Đa tạ ân công...!"



Dương Đạp Sơn biết, cô gái này khẳng định là đói lắm rồi, chịu không được niềm vui vừa rồi nên mới ngất đi. Hắn vội nói với chưởng quỹ mập: "Chưởng quỹ à, làm phiền ông đem chén cháo cho cô ấy uống, cần nong nóng một chút, ta trả tiền."



Chưởng quỹ mập vội đáp ứng, xoay mặt qua nhìn tên người làm còn đứng ngẩn ngơ ở đó, với đá vào mông hắn một cái: "Ngươi còn đứng đực ra đó làm cái gì? Còn không mau mang tô cháo loãng ra đây!"



Tên người làm đó nhanh như làn khói chạy vào trong quán, chốc sau bưng một tô cháo lớn ra, hai tay đưa cho Dương Đạp Sơn.



Dương Đạp Sơn tiếp lấy, đưa tới miệng của cô gái.



Cô bé ấy nhìn thấy cháo, hai mắt sáng rực, hai tay run rẫy đở lấy, uống ừng ực từng ngụm lớn, chốc lát hết sạch.