Nạp Thiếp Ký I
Chương 472 : Tiểu nha hoàn
Ngày đăng: 21:17 21/04/20
Cô gái đỏ mặt nhận lấy y phục, len lén nhìn Dương Đạp Sơn, xong lập tức cụp mắt cúi đầu, xoay người đi đến cạnh bờ sông, nhìn bốn phía e dè.
Dương Thu Trì nói: "Đừng có lo, ta giúp cô canh chừng cho."
Cô gái quay lại nhìn Dương Đạp Sơn, ngựong ngập không tiện thoát y trước mặt hắn, nhìn sang mặt sông, thấy nước sông trong vắt chảy nhẹ, liền có ngay chủ ý. Nàng hạ người đặt quần áo khô xuống trên bờ, không cửi y phục, lội thẳng xuống sông cho tới khi nước ngập ngang vai rồi mới dừng lại, xoay lưng về phía hắn, từ từ cởi quần áo lam lũ, mặc cho nước sông cuốn đi, bắt đầu e ấp kỳ cọ thân mình.
Dương Đạp Sơn đứng dưới một gốc câu ở trên bờ nhìn cái cổ trắng ngần của nàng, không khỏi động tâm: cô nàng tuy ốm yếu, nhưng da dẻ rất đẹp, giống như khi sương giởn tuyết vậy.
Sau khi tắm xong, cô gái mới nhớ lại vừa rồi chỉ mặc y phục xuống sông, giờ không biết làm sao mà lên thay. Cứ trần truồng như vầy đi lên quả thật là thẹn chết người rồi. Tuy nàng đã định ra chủ ý, nếu như Dương Đạp Sơn muốn thân thể của nàng, nàng chẳng do dự gì mà cho hắn, báo đáp đại ân đại đức của hắn. Nhưng hiện giờ nếu bảo nàng giữa ban ngày ban mặt như thế này trần truồng đi trước mặt hắn, nàng cảm thấy ngượng ngập vô cùng.
Dương Đạp Sơn thở dài đánh thượt, cười cười, đứng dậy đến chỗ cao nhìn bốn phía, không thấy bóng người nào, liền nói: "Cô nương, hôm nay trời nóng, vừa rồi đầy mồ hôi tanh tưởi, ta cũng tìm một chỗ tắm. Chừng nào cô mặc áo quần xong rồi gọi ta một tiếng, được không?"
Cô gái cảm kích nhìn hắn, gật đầu.
Dương Đạp Sơn dấn bước quẹo qua một khúc sống, khi không thấy cô gái nữa, bấy giờ mới cởi y phục, bước xuống sông tắm rửa một hồi. Chẳng mấy chốc sau, hắn chợt nghe cô gái lớn tiếng gọi ở bên kia: Ân công...!"
Dương Đạp Sơn lên tiếng đáp ứng, lên bờ mặc y phục. Tắm mát xong, hắn cảm thấy toàn thân sảng khoái, khi quay trở lại thì cô gái đã thay y phục màu xanh lam, tóc cũng được chải chuốc chỉnh tề, để ướt nhèm bay xỏa trên vài, da trăng trắng, mi cong cong, mắt mở to cảm kích nhìn hắn, vô cùng đáng yêu. Nếu nàng không quá ốm yếu, dù sao cũng coi là một tiểu mỹ nhân.
Cô gái thấy đầu tóc Dương Đạp Sơn cũng ướt đầm, vội nói: "Ân công, Hạnh nhi giúp ân công chảy đầu."
Dương Đạp Sơn gật đầu, ngồi xuống bãi cỏ ở triền núi, cô bé quỳ sau lưng hắn, móc cái lược gỗ ra cẩn thận giúp hắn chải mái tóc dài.
Dương Đạp Sơn hỏi: "Tên của em là gì?"
"Dạ, mẹ em nói, em sinh ra bệnh cạnh một cây hạnh, do đó mới gọi em là Hạnh nhi." Đề cập tới mẹ, bầu mắt Hạnh nhi đỏ hồng, nước mắt như những hạt trân châu rơi trên bờ vai của Dương Đạp Sơn.
Dương Đạp Sơn lắc đầu, cười bảo: "Hạnh nhi, em ăn bao nhiêu đó trước, bụng em vừa khôi phục, không thể ăn quá nhiều, sẽ thương hại đến bao tử. Chờ một hai thời thần nữa rồi hãy ăn. Đến ngày mai thì em có thể muốn ăn gì cũng được, trước hết em từ từ ăn chút đồ ăn đi, được không?"
Hạnh nhi gật đầu, đặt chén cơm xuống, hỏi: "Thiếu gia, sao người không ăn cơm vậy?"
Dương Đạp Sơn cười cười, cầm chung rượu lên, uống một cái chụt hết cạn, gấp một miếng thịt bỏ vào miệng nhai, từ từ nói: "Uống rượu này phải uống cho bảy phần say rồi mới ăn cơm, nếu ăn cơm trước rồi thì còn mùi vị uống rượu gì nữa, hiểu không?"
"Dạ, Hạnh nhi hiểu rồi."
"Ài, cái vụ uống rượu này sợ nhất là uống rượu sầu, một mình một ly uống tiêu sầu, chẳng còn mùi vị gì nữa. Tốt nhất là phải có mấy bạn nhậu, không cần nhiều, ba bốn người là được, vừa uống vừa cà kê, uống cao hứng rồi thì chơi thêm trò oẳn tù tì, chơi trò tửu lệnh, uống như thế mới sảng khoái. Rất tiếc là em không biết uống rượu, bổn thiếu gia ta chỉ còn biết uống một mình thôi." Xong hắn ngửa cổ uống cạn ly trong tay, rồi bốc mấy hạt đậu phông chiên dầu bỏ vào miệng nhai rột roạt. Tiếp đó lại uống liên tục vài chung nữa, cực khổ cả ngày, uống chút rượu giải sầu thân thể quả là thanh thản.
Hạnh nhi vừa hầu hạ một bên vừa châm rượu cho Dương Đạp Sơn, thấy hắn uống một mình vô vị, cũng cầm ly ngẫm nghĩ, thưa: "Thiếu gia, vậy Hạnh nhi uống với người, được không?"
"Không được không được! Em không uống rượu được, dù sao cũng không thể ép người quá đáng mà."
"Hạnh nhi mỗi ngày uống một chút rượu cũng được a, để mỗi khi không có ai uống với thiếu gia, Hạnh nhi có thể hầu ngừơi uống một chút cho có hứng."
"Không được." Dương Đạp Sơn móc túi tiền trong lòng ra, đổ hết tiền lên trên bàn, chỉ còn lại hai trăm năm chục văn, chia làm hai phần, đẩy một phần tới trước mặt Hạnh nhi, nói: "Hạnh nhi, em giữ chút tiền này rồi đi đi, ta còn muốn uống chút nữa, em không cần ở cùng ta đâu."
Hạnh nhi hoảng lên, run giọng nói: "Thiếu gia, người bảo em... em đi đâu a?"
"Em muốn đi đâu thì đi a!"
"Nhưng... nhưng ngài đã mua Hạnh nhi rồi, Hạnh nhi là nô tì của ngài mà."