Nạp Thiếp Ký I

Chương 482 : Cảm giác gia đình

Ngày đăng: 21:17 21/04/20


Ngồi một lúc, trời cuối cùng cũng sáng, Hạnh nhi mở cửa ra ngoài, không nhìn thấy bóng dáng của Dương Đạp Sơn đâu, cũng không biết hắn chạy đi đâu luyện công rồi. Hơi cúi đầu, nàng phát hiện ở cạnh cửa có một chổi cùn, liền cầm lên định quét. Nhưng khi ngẩn đầu, nàng thấy góc phòng có mạng nhện, liền đặt chổi xuống đi lấy một câu trúc gạt hết đám mạng nhện này, sau đó dùng chổi quét bụi bám trên tường, xong mới quét nền phòng thật sạch.



Một thời thần sau, Dương Đạp Sơn cầm một gói giấy quay về, nhìn thấy phòng được quét dọn thật sạch, vô cùng cao hứng nói: "Hạnh nhi thật chuyên cần nhanh nhẹn! Không sai, quá sạch. Nào, chúng ta ăn sáng."



Hắn mở gói giấy, lấy bên trong ra mấy cái bánh bao. Hai người ngồi bên giường, ăn xong bánh bao cảm thấy khát nước, Hạnh nhi nói: Em thấy ở khu vườn phía trước có một cái giếng, bên cạnh có gàu..."



Dương Đạp Sơn không chờ nàng nói xong, đã đứng dậy bảo: "Đi, chúng ta đến giếng uống nước mát!"



Đến bên cạnh giếng, Dương Đạp Sơn lấy gào múc uống ừng ực, lau miệng, xong múc cái khác đưa cho Hạnh nhi. Hạnh nhi mỉm cười tiếp lấy, cũng uống vài ngụm.



Đến lúc này, trời đã sáng, cửa tiệm hai bên đường đã mở. Hai người ra đường đi mua sắm đồ đạc dùng trong nhà, một cái giường, mền gối khăn trải giường, kính đồng, khăn mặt, kéo, dao ghét, thớt chén đủa thịt heo rau.... và một vò rượu nhỏ.



Dương Đạp Sơn quyết định mua một tắm vải trắng, phân phòng thành hai. Nếu không, mỗi khi nhìn thấy thiếu nữ thanh xuân ngủ như thế hắn phải vận công chống cự mãi thì chẳng ra làm sao, đó đơn giản là một loại dày vò cực kỳ đáng sợ!



Phòng được cách ra, gian trong Dương Đạp Sơn ngủ, gian ngoài Hạnh nhi nằm. Do lò ông táo nằm ở ngoài dựa vào cửa sổ, cho nên gian ngoài cùng là nhà bếp, phòng ăn và phòng khách.



Dương Đạp Sơn còn quyết định mua thêm một cái bàn ăn nhỏ, một cái tủ hai hộc. Như vậy thì cái nhà đơn giản coi như vừa lập xong.



Vốn theo ý của Dương Đạp Sơn, phải mua một đôi môn thần (Chú: thần giữ cửa, tranh hộ pháp dán trên cửa để trừ ta) dán trên cánh cửa để ngăn tà khí. Nhưng khi hỏi thì một đôi được ấn loát quá tệ chẳng nhìn rõ được môn thần gì mà mất tới hơn 10 văn tiền. Hạnh nhi xót lòng, nói mua giấy hồng về tự nàng cắt, giá một văn tiền. Khi về, Hạnh nhi cầm kéo cắt như bay, chỉ mất thời gian uống cạn chung trà thì đã xong, một môn thần uy vũ hùng tráng xuất hiện dưới bàn tay khéo léo của nàng.



Dương Đạp Sơn vừa kinh vừa mừng, khen ngợi không ngớt. Hạnh nhi mỉm cười dùng kéo cắt vị thần còn thiếu, kết thành một đôi dán trên cửa. Đôi thần này so với đôi thần dùng hơn mười văn tiền mua còn uy vũ và đẹp rõ hơn nhiều.




Hạnh nhi đã thu thập phòng xong, đang bắt một cái ghế nhỏ ngồi trước cửa thêu đế hài. Khi thấy Dương Đạp Sơn mang theo hai cô gái về, nàng hơi kinh ngạc, vội đứng dậy chào: "Thiếu gia, ngài đã về rồi!"



Điền cô nương hơi sửng sốt, hỏi Dương Đạp Sơn: "Vị này là....?"



"Là nha hoàn của ta, tên là Hạnh nhi." Dương Đạp Sơn giới thiệu, xong quay đầu bảo Hạnh nhi: "Hạnh nhi, vị này là Long phu nhân, phía sau là tiểu nha hoàn của nàng ta."



Hạnh nhi vội đặt đế hài xuống ghế, làm một lễ chữ phúc chào: "Hạnh nhi ra mắt Long phu nhân." Điền cô nương gật gật đầu.



Hạnh nhi thi lễ xong, do trong phòng nóng bức, nàng chạy lúp xúp vào nhà lấy hai ly trà và mang ghế ra mời mọi người ngồi trước cửa.



Điền cô nương cầm chiếc đế hài trên mặt ghế lên, thấy trên đó có thêu hình hai hoa sen rất đẹp, đường thêu rất khéo léo, nhịn không được khen: "Hạnh nhi tay quá khéo, chiếc lót đế hài này to vậy, chắc là thêu cho thiếu gia của em rồi phải không?"



Hạnh nhi đỏ mạt, cúi đầu dạ nhỏ: "Thiếu gia mỗi ngày đều ra ngoài làm công, mang một chiếc đệm giày thích hợp sẽ không hại chân..."



"Cô bé này thật là khéo tay, và tâm cũng rất tinh tế!" Điền cô nương lật lật xem đế hài.



Dương Đạp Sơn nghe thế mới hay thì ra là Hạnh nhi lén thêu miếng lót giày cho hắn, lòng cao hứng vô cùng, lấy tấm lót từ tay Điền cô nương xem xét, khen: "Hạnh nhi khéo tay thật!" Rồi chỉ vào riềm hoa ở cửa, "Chị chủ xem, riềm giấy này là do Hạnh nhi cắt đấy!"



Điền cô nương bước tới cửa sổ xem xét, gật đầu nói: "Đúng là không tệ!" rồi bước vào cửa quan sát, nhìn đôi môn thần, khen ngợi luôn miệng, khiến Hạnh nhi đỏ mặt hổ thẹn vô cùng.