Nạp Thiếp Ký I
Chương 47 : Đấu tranh giai cấp
Ngày đăng: 21:14 21/04/20
Mã Độ lại hỏi: "Nếu như là người đó, thì hắn nhất định đã đến đây, nói không chừng đã phát hiện Tạ quả phụ bị bắt rồi."
Dương Thu Trì lại gật đầu: "Có thể lắm."
"Vậy hắn nhất định là đã chạy trốn rồi, làm sao bây giờ?" Mã Độ khẩn cấp hỏi.
Dương Thu Trì cũng không biết thế nào, lúc này con Tiểu Hắc cẩu nhất mực đi theo, thấy chủ nhân không có ý ra khỏi nhà, liền dùng đầu dụi dụi vào hắn.
Đúng rồi, dùng Tiểu Hắc truy tung! Dương Thu Trì chợt lóe linh quang, đem cái mũ rơm đưa tới trước mũi Tiểu hắc cẩu, lòng thầm cầu khẩn mùi vị của người này còn lưu lại trên nón rơm.
Tiểu Hắc cẩu đã trải qua kinh nghiệm dò theo dấu vết hết một lần, liền hiểu ngay ý tứ của chủ nhân. Nó đưa cái đầu nho nhỏ lọt thỏm vào trong mũ, hít ngửi cẩn thận, đi đến rùa cửa, dùng chân trước cào cào. Dương Thu Trì lập tức mở của phòng. Tiểu Hắc cẩu tiếp tục cúi thấp đầu hít ngửi loạn xa, rồi men theo đường lộ hướng về cổng thành từ từ lần đi.
Mã Độ phân công mấy cẩm y vệ tiếp tục lưu lại phục kích ở đó, những người khác thì vội vả theo sau.
Đến cổng thành phía nam, cửa đã bị đóng chặt, quan quân thủ thành tuy nhận ra y phục của cẩm y vệ, nhưng không nhận ra Mã Độ, lên giọng nói không có giấy thông hành của Tri huyện lão gia thì không thể mở cổng thành. Mã Độ cũng không nói gì, tặng liền cho quan giữ cổng hai cái bạt tai, rồi rút kim bài của cẩm y vệ ra. Vị quan ấy lúc bấy giờ mới biết lợi hại, nhanh chóng ra lệnh mở ngay cổng thành.
Do hiện giờ không có chiến sự gì, do đó điếu kiều ngoài thành không hề được kéo lên. Tiểu hắc cẩu hít ngửi đi qua cầu, dẫn mọi người vào vùng ngoại thành âm u đen tối.
Đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, xa xa đã thấy một cái thắt lưng màu trắng nằm vắt ngang đường ở xa xa.
Khi đến gần, họ mới phát hiện cái thắt lưng màu trắng ấy thì ra là một dòng sông.
Dương Thu Trì đi theo giám sát việc mang Tạ quả phụ trở về lao phòng thì đêm đã đến canh ba.
Hắn nhìn Tạ quả phụ nằm bất động trên đống cỏ giữa lao phòng, trong lòng có chút cảm khái. Tạ quả phụ này tuy là phận nữ lưu, dưới nhục hình bức cung cực kỳ tàn ác của cẩm y vệ như vậy mà không khai chút gì, rất có chí khí, không khỏi khiến người bội phục. Không ngờ Kiến Văn Đế lưu vong lại có thủ hạ trung thành thà chết không tuyệt vọng như thế này.
Nghĩ đến chuyện nếu không phải là do mình, Tạ quả phụ đã không phải bị bắt, không chịu khốc hình như thế này, trong lòng Dương Thu Trì ít nhiều gì có chút ăn năn hối hận. Tuy nhiên, thoáng cái là hắn đã thản nhiên lại ngay, trong lòng không khỏi tự cảnh cáo chính mình: nếu đã lỡ đến một xã hội phong kiến người ăn thịt người thế này, thì được nhiên nhà nào chủ ấy, lúc này lập trường cần phải kiên định, cờ quạt phe phái đều phải phân ra cho rõ, mấu chốt trong chuyện đấu tranh giai cấp này cần phải căng cho thật chặt. Nếu như hắn muốn làm người tốt, muốn phát thiện tâm, lòng mềm yếu như đàn bà, thì đừng tưởng đến chuyện đi lại trong quan trường. Nếu không, kết cục sau này nhất định là bi thương vạn phần.
Nghĩ thông hết mọi chuyện, lòng hắn thảnh thơi lại ít nhiều. Hắn phân công bọn cấm tốt canh giữ kỹ càng, rồi rời khỏi nhà lao, mang theo cái mũ rơm vẫn giữ bên người, dẫn Tiểu Hắc cẩu trở về nhà mới.
Khi Dương Thu Trì đứng trước cửa nhà, chưa gõ được mấy tiếng thì cửa đã mở bật ra, Phòng Tiểu Tuyết cầm theo cái đèn chén vui mừng đón Dương Thu Trì, reo lên: "Phu quân, chàng đã về."
Dương Thu Trì gật gật đầu, bước vào trong viện. Tiểu Hắc cẩu quấn quít nhảy chồm chồm lên cạnh Phùng Tiểu Tuyết, nàng cúi xuống vuốt ve đầu nó.
Dương Thu Trì trở về nhà, chợt nhớ tới chuyện Dương mẫu yêu cầu mình đi tìm sư phụ xin tội, trong lòng cảm thấy rất muộn phiền. Các nhà trong vườn có treo mấy cái đèn lồng, chiếu ra sân sáng rực. Dương Thu Trì từ từ bước vào trong phòng chính, suy nghĩ xem nên làm thế nào thì cửa phòng chợt mở, Dương mẫu bước ra.
Dương Thu Trì ngẩng đầu, miễn cưỡng cười nói: "Mẹ, hôm nay con bận rộn ở nhà giam, mới vừa xong việc, thật không có thời gian đến..."
Lời chưa dứt, Dương mẫu cười tủm tỉm ngắt lời hắn: "Được rồi, mẹ đã biết rồi, con mau vào phòng xem coi ai đến kìa!" Nói xong bà nắm tay hắn kéo vào trong phòng khách.
Trong phòng khách được treo mấy ngọn đèn lồng, ở giữa có một lão giả đang ngồi, tay cầm quài trượng đang nhìn hắn bước vào. Người đó chẳng ai xa là, chính là sư phụ của Dương ngỗ tác.