Nạp Thiếp Ký I

Chương 518 : Thẩm vấn

Ngày đăng: 21:18 21/04/20


Dương Đạp Sơn bị ả ta tranh cãi đến điên cái đầu, quay lại đá mắt ra hiệu cho Mã Lượng. Mã lượng lập tức hội ý, rống lên: "Dám ở nha môn la hét om sòm hả, người đâu, lấy dây xích ra trói chúng hết lại!"



Thôn dân nghe Mã Lượng nói thế, hơn nữa còn đi xâm xâm đến ra vẻ như làm thật đều bỏ chạy ra ngoài. Dù sao thì đó cũng là bá tánh, thấy làm thật thì hoảng sợ, cuối cùng chỉ còn một mình Khương Thiên Linh.



Dương Đạp Sơn nhìn ra là ả đã sợ rồi, nhưng cố gượng đứng lại sợ mất mặt thôi.



"Ngươi xác định không đi hả?" Dương Đạp Sơn hỏi.



"Ai nói... ai nói là ta không đi, ta chỉ muốn hỏi ngươi chừng nào tra án của yêu tinh đó?"



"Đó là chuyện của chúng ta, có liên quan gì đến ngươi? Đến lượt các ngươi hỏi chuyện quan phủ chúng ta từ khi nào vậy?" Thỏ nha hôm nay rất lợi hại, nói chuyện ra vẻ nhà quan luôn.



Khương Thiên Linh nghe Thỏ nha nói một cách hùng hổ như vậy cũng bắt đầu sợ, vội vã co giò bỏ chạy.



Mọi người thấy bọn gây sự đi hết cả, liền tiến vào phòng trực nha môn, thương lượng bước tiếp theo nên làm thế nào. Họ quyết định binh phân hai lộ, một lộ do Thành Tử Cầm dẫn đầu đến ngay Bạch gia thôn, điều tra xem vụ vợ Bạch lý chánh chết có gì đáng nghi hay không, rồi mở hòm của chồng và ba con của Sô Điệp điều tra xem chết như thế nào, có gì khả nghi không. Dương Đạp Sơn và một đội nhân mã khác lập tức thẩm vấn Sô Điệp.



Không biết vì sao Dương Đạp Sơn nhất mực hiếu kỳ đối với Sô Điệp. Do đó, hắn vốn định đến Bạch gia thôn, nhưng không có cách gì phân thân hai nơi, thành ra đành phải lưu lại.



Hắn mang theo Thỏ Nha cùng các bộ khoái đến đại lao nha môn, đi qua một hành lang rất dài đến phòng giam của Sô Điệp. Dù sao thì cũng có người bỏ ra ngân lượng, cho nên sự đãi ngộ với Sô Điệp không tệ, phòng giam được thu dọn rất sạch sẽ.



Sô Điệp ngồi trên đống cỏ khô, tóc quấn thành một cục, nghỉ ngơi cả đêm nên tinh thần thể chất đã khá hơn nhiều, bên cạnh có một chén nước và một cái bánh bao nhân thịt, nhưng chưa hề động tới.



Thỏ Nha bước tới nói: "Ê! Sô Điệp, Dương bộ đầu của chúng ta đến rồi, ngươi còn không mau dậy hầu chuyện Dương bộ đầu đi!"



Sô Điệp ngẩng đầu nhìn Dương Đạp Sơn, trên mặt không có biểu tình gì.



Thỏ nha rống lên: "Mẹ nó! Ngươi biết Dương bộ đầu chuyên môn dặn dò cấm dịch nơi đây đối xử tốt với ngươi, an bài cho ngươi gian đơn, lại hướng về ánh mặt trời. Dương bộ đầu đối với các ngươi tốt như vậy, con gái mẹ này lại còn làm bộ làm tịch như vậy!"



Sô Điệp bấy giờ mới từ từ đứng dậy, bước tới trước mặt Dương Đạp Sơn. Cách song xà lim, Dương Đạp Sơn phát hiện nữ nhân này quả không tục, đôi mắt như cầu hồn đoạt phách, khiến cho người ta phải tiếc nuối tránh ánh mắt đi không dám nhìn thẳng.



Thỏ nha nhắc cho Dương Đạp Sơn một cái ghế, những bộ khoái khác thì mang đến bàn, trà và một ít hoa quả.



Không chờ Dương Đạp Sơn lên tiếng, Sô Điệp đã từ từ nói: "Dương bộ đầu, ông đến ắt là muốn hỏi ta làm sao giết phu quân và ba đứa con ta chứ gì?" Nói đến đó, bầu mắt Sô Điệp đỏ lên.



"Biết thì tốt, vậy cô nói đi." Dương Đạp Sơn nhấp một ngụp trà, phát hiện mùi vị khang khác, xem ra ắt là ở phòng giam nên uống không thoải mái, nên đặt chung trà xuống.



"Hừ, ta nói? Ta nói cái gì? Ta nói thì có ích gì?" Sô Điệp từ từ ngồi phịch xuống cỏ, đầu tóc lại xỏa ra che gương mặt trắng bệt. Trong này ánh sáng không đủ, nhìn không rõ biểu tình của nàng ta.



"Hà hà, nam nhân tên Bạch Lạc Phong gì đó của cô thật chú ý đến cô. Cô làm như vậy không phải là đã phụ những người hi vọng cô tiếp tục sống hay sao?"



"Ta đã phụ rồi...." Thanh âm của Sô Điệp vẫn lành lạnh, nói một nửa thì dừng lại, chỉ khẽ thở dài.



Dương Đạp Sơn đoán không thấu ả nghĩ gì, liền hỏi: Đói rồi sao? Ta xem cô không có ăn gì? Không hợp khẩu vị sao?"



Sô Điệp khẽ ngước mắt, thông qua kẻ tóc nhìn Dương Đạp Sơn.



Dương Đạp Sơn từ mắt của nàng ta nhìn ra ý nghĩ, cười thầm, nữ nhân này thật là phiền, muốn ăn cái khác mà cứ để cho người ta đoán, thật là đau đầu. Hắn quay sang dặn bộ khoái mang cho Sô Điệp món khác.



Đến lúc này thì Dương Đạp Sơn nói thẳng: "Kỳ thật trực giác cho ta biết cô không giết chồng và ba con, tuy ta còn chưa tiến hành kiểm nghiệm."



Sô Điệp nghe hắn nói thế, hơi ngẩn người, mắt lộ vẻ nghi vấn xen lẫn cảm kích nhìn hắn.



Dương Đạp Sơn cười cười: "Nhân vì ta nhìn thấy rất nhiều tù phạm giết người, cũng tự tay bắt không ít. Nếu như một nữ nhân giết chồng và con mình, nữ nhân đó hết chín phần là lòng chai như sỏi đá, căn bản không quan tâm người khác, đương nhiên không thể được người khác quan tâm. Hiện giờ có tới mấy nam nhân đều có ý với cô, người quan tâm đến cô cũng không ít, do đó cô có vẻ không phải là người máu lạnh giết chồng giết luôn ba đứa con."



Mắt Sô Điệp từ từ mê mang, xuất hiện chút gì đó như cảm kích và an ủi, cúi đầu. Nhất thời hai người không nói gì.



Lúc này, bộ khoái đi ra khi nãy đã trở lại, mang theo hai cái bánh bao và một chén cháo. Một cấm dịch mở cửa phòng giam, đem mấy thứ để ăn đó đặt trên mặt đất.



Thỏ nha hậm hực nói: Ê! Mau ăn đi, ngươi gặp phải Dương bộ đầu của chúng ta là phúc cho người rồi. Ngươi hỏi trong nhà lao này có ai có phúc ngươi ngươi được ăn bánh bao nhân thịt mới không!?"



Sô Điệp hơi do dự, đưa tay cầm một cái bánh bao, mềm mềm, đầy mùi thơm. Sô Điệp len lén nhìn Dương Đạp Sơn, sau đó quay người lại, xoay lưng lại với hắn cắn vài miếng bánh, xong chuyển thân lấy cái còn lại ăn luôn, rồi uống nửa chén cháo, xem dáng vẻ có lẽ đói lắm rồi.



Dương Đạp Sơn lặng lẽ chờ nàng ta ăn xong. Mọi người không biết hắn đang nghĩ gì, cho nên cùng im lặng chờ.



Sô Điệp khẽ vén tóc lộ ra gương mặt thanh tú: "Đa tạ Dương bộ đầu, ta có thể nói những gì ta biết, nhưng mà chỉ nói với mình ông thôi."



Thỏ nha định phát tác, Dương Đạp Sơn nhìn hắn: "Được rồi, các ngươi chờ ta ở ngoài."



"Nhưng mà..." Thỏ nha định cãi.



Sô Điệp lạnh giọng nói: Chẳng lẽ các ngươi sợ con yêu tinh ta ăn thịt Dương bộ đầu của các ngươi luôn."



Thỏ nha và mọi người bấy giờ mới đi ra.



Chờ mọi người đi rồi, Sô Điệp ra hiệu Dương Đạp Sơn đến gần hơn, hắn liền nhắc ghế kê sát trước mặt nàng.



Cách song xà lim, Sô Điệp u buồn hỏi: "Ngươi không sợ ta sao?"



"Ta vì sao phải sợ cô?" Dương Đạp Sơn cười.



"Ta là một người bất tường, ta là yêu tinh, ai ở cùng ta đều xui xẻo, sẽ bị tai nạn, có biết không?"



"Ha ha ha, cô có bản lãnh lớn như vậy à? Vậy ta cũng muốn coi thử!" Dương Đạp Sơn cười.



Thần tình của Sô Điệp ảm đạm hẳn, "Kỳ thực ngươi đã thấy rồi đó, chẳng phải sao? Nhiều người vì ta mà chết như vậy, nhiều người cũng hi vọng cho ta chết." Nói xong, nàng ta ngồi xếp bằng, Dương Đạp Sơn phát hiện thân thể của Sô Điệp rất dẻo.



Hắn nói: "Trên đất lạnh, cô không nên ngồi trên đất, thân thể cô yếu, hay là ngồi trên cỏ đi, hoặc là ta cho người lấy cho cô cái ghế."



Sô Điệp cảm kích nhìn hắn: Đa tạ..." Dừng một chút, tù từ nói tiếp, "mọi người đều cho ta giết người, chỉ có ngươi là không nhận thế."



"Ta nghĩ Bạch Lạc Phong và Khương Thiên Bảo cũng không cho là thế, đúng không?"



Sô Điệp thống khổ lắc đầu: "Bọn họ nhận thấy vậy có ích gì? Phu quân của ta và ba hài tử đều vì ăn thức ăn do ta nấu mà chết. Trong khi đó ta lại còn sống."



Dương Đạp Sơn rúng động trong lòng, nếu đúng là thế thì chả trách người trong thôn kiên trì nhận định rằng cô ta giết chồng và ba con. Thấy bộ dạng thương cảm của nàng ta như vậy, hắn nhịn không được an ủi: "Người của chúng ta đã đến Bạch gia thôn rồi, ta nghĩ sẽ nhanh có kết quả thôi. Đúng rồi, tối qua vợ của Bạch lý chánh đã chết rất kỳ lạ."



Sô Điệp bật cười hơi có vẻ bị thần kinh: "Ha ha, bọn chúng nhất định sẽ cho rằng ta hại chết ả, ha ha ha..."



Dương Đạp Sơn nghĩ nữ tử này đã bị dân trong làng chỉnh cho sắp điên tới nơi. Nhưng mà dù sao thì nàng ta cũng đoán đúng, người trong thôn đích xác là nghĩ như vậy, liền gật gật đầu.
"Cho ta trái lê, được không?" Sô Điệp ngồi dậy ngước mặt nhìn Dương Đạp Sơn.



Dương Đạp Sơn cười cười, lấy một quả cho nàng.



Sô Điệp tiếp lấy, khẽ cắn rất văn nhã, từ từ nhai: "Nói đi, ngươi lần này đến muốn biết cái gì?"



Dương Đạp Sơn đi thẳng vào vấn đề: "Cô tả một chữ Phượng, có phải là bảo ta đi tìm Phượng nhi thì có thể giải bí mật cái chết của vợ Bạch lý chánh?"



"Ngươi rất thông minh, nhất định có thể đoán được."



"Nhưng ta hỏi rồi, Phượng nhi nói là cô đã từng dạy cho vợ thôn lý chánh là Khúc Mân châm cứu, đây là chuyện thế nào?"



Trong mắt Sô Điệp từ từ hiện ra sự mê mang, khẽ thở dài, nói: "Khúc Mân nhiễm bệnh phong hàn, ngày nào trời lạnh là đau lắm. Ta cho nàng ta biết, châm cứu có thể trị bệnh phong thấp, ta giúp nàng ta châm mấy mũi, rất có hiệu quả, do đó nàng ta nhờ ta dạy."



"Ta phát hiện huyệt kiên tỉnh của Khúc Mân có một lổ châm đâm, nghe Phượng nhi nói mẹ nó học châm cứu chỗ cô, ta mới nhớ lại cô bảo ta đi tìm Phượng nhi, có phải là liên quan đến điều này?"



Thần tình của Sô Điệp ảm đạm hẳn: "Phần vai của Khúc Mân cứ đau mãi, trước đó ta thường giúp nàng ta châm cứu giảm đau. Sau khi ta xảy ra chuyện, không biết ai giúp nàng ta châm...." Dừng lại một chút, nàng ta từ từ nói: "Châm cứu ở kiên tỉnh huyệt cần phải rất cẩn thân, không được xê xích chút nào, độ sâu châm gần tới phổi, nếu không cẩn thân có thể đâm xuống..."



Sô Điệp nói thế khiến Dương Đạp Sơn như hiểu ra, nhưng lại hơi có chút hồ đồ, dường như đã nắm bắt điều gì đó những nghĩ kỹ vẫn chưa chắc chắn.



Sáng hôm sau, Dương Đạp Sơn luyện công xong ngồi ở ghế thái sư uống trà liền nghe có tiếng gọi cửa, Hạnh nhi vội chạy ra mở, thì ra là bộ khoái Hạ Viêm.



Hạ Viêm đến bên cạnh Dương Đạp Sơn, cúi người xuống nói nhỏ: "Dương bộ đầu, có người nhờ tôi chuyển lời cho ngài." Hạ Viêm ra vẻ rất thần bí.



"Ai a?" Dương Đạp Sơn ăn bánh bao nhỏ và hạt bo bo do Hạnh nhi chưng cho, từ từ hỏi.



"Bạch thôn trưởng."



"Chuyển lời gì?"



"Là thế này, tối qua tôi đi tiếp nương tử của tôi. Ông ấy biết tôi đến Bạch gia thôn, liền tìm đến, trước hết hỏi này nọ, sau đó chuyên môn tránh mọi người lén bảo tôi nói cho ngài biết là phu nhân của ông ta không phải người khác giết, mà là tự sát."



"Tự sát?" Thần tình của Dương Đạp Sơn thoáng nét kỳ quái, "Bằng vào cái gì mà nói là tự sát? Y tận mắt nhìn thấy à?"



"Tôi cũng không biết, dù gì ông ta cũng nói là nương tử của ông ta mấy ngày nay không ổn lắm, thường là nói những lời rất kỳ quái, lại còn vào ngay nóng mà làm đồ đông và vớ ấm cho mấy đứa nhỏ."



"Những cái này là biểu hiện tự sát hay là bệnh thần kinh? Nương tử của y sao lại phải tự sát? Chẳng lẽ vì vóc dáng quá xấu? Cũng không đúng a. Cảm tình của họ chẳng phải là rất tốt sao?" Dương Đạp Sơn không hiểu.



"Ai nói là cảm tình của họ rất tốt chứ?" Hạ Viêm dường như còn ngạc nhiên hơn cả Dương Đạp Sơn.



"Chẳng lẽ không phải sao?"



"Bạch Càn nhất mực hiềm vợ của y xấu quá! Y còn là bà con xa của vợ tôi, luận về bối phận thì vợ tôi còn phải gọi y một tiếng thúc. Nói ra thì vị trí thôn lý chánh đáng ra không phải của Bạch Càn, mà là của Bạch Lạc Phong. Chính vì vợ của y đưa ra rất nhiều chủ ý khiến y trước mặt tộc trưởng biểu hiện rất nhiều điều, hơn nữa đã dùng khá nhiều thủ đoạn bấy giờ mới được ngồi lên bảo tọa của thôn lý chánh đó!"



"Vậy à? Ngươi có phải nói đáng ra Bạch Lạc Phong phải là thôn trưởng hả?" Dương Đạp Sơn không ngờ sự tình lại là như vậy.



"Đương nhiên, Bạch Lạc Phong nguyên là ứng viên số một số hai có thể trở thành thôn trưởng đó."



"Thôn lý chánh...., vậy Bạch Càn cướp chức thôn trưởng của Bạch lạc Phong, y không bực mình sao?" Cái thôn này quả là phức tạp, khiến cho đầu hắn rối như tơ vò.



"Cái đó thì tôi cũng không biết, nhưng tôi nghe vợ tôi nói, vợ của Bạch Lạc Phong vì chuyện này tức giận vô cùng, thường ở trước mặt mọi người nói phu quân của ả có bản lãnh."



"Ạ....!" Dương Đạp Sơn gật gật đầu, nhưng mà chuyện tranh đoạt chức lý chánh của thôn đâu có ảnh hưởng gì đến án này đâu? Hắn không có hứng thú tìm hiểu sâu vào, nên quay về đề tài câu chuyện lúc nãy: "Bạch Càn nói nương tử của y tự sát, có chứng cứ gì không?"



"Không có, dù gì thì y nói nương tử của y nếu đã tự sát, thì không cần phiền chúng ta đi điều tra nữa, hôm nay chuẩn bị hạ táng."



Chiều qua trở về nói chuyện với Sô Điệp xong, trong lòng Dương Đạp Sơn cứ mãi có vướng mắc, không biết có nên tiến hành giải phẩu kiểm nghiệm hay không. Hiện giờ đột nhiên hắn nghe Bạch lý chánh nói vợ y tự sát, lập tức muốn chôn ngay, vướng mắc này càng lớn. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, cắn răng, vỗ đùi một cái bảo: "Đi! Trở lại Bạch gia thôn!"



Dương Đạp Sơn mang theo Hạ Viêm đến phòng trực nha mong, đem quyết định của mình nói với Thành Tử Cầm.



Thành Tử Cầm đối với quyết định của Dương Đạp Sơn dường như đã dự liệu trước rồi, không hỏi gì nhiều, mang chúng bộ khoái theo hắn trở lại Bạch gia thôn.



Đến lúc này thì linh cữu đựng thi thể của Khúc Mân đã được khiêng ra mộ ngoài thôn.



Những ngày này khí trời không tốt, nóng sầm sầm âm u vô cùng, chờ đến khi Dương Đạp Sơn đến mộ địa thì trời đổ mưa.



Dương Đạp Sơn ngay từ xa đã kêu lên: "Chờ một chút!"



Những người đang chuẩn bị hạ quan tài xuống chôn nghe tiếng hắn quát bảo như vậy đều dừng tay lại.



Bạch Càn vội bước tới đón: "Ai! Các vị quan gia, không phải là nói rồi sao? Xem ra là vợ tôi tự sát rồi, án này không cần phiền các vị tra nữa. Trong tiết trời thế này mà chạy tới chạy lui phiền các vị quá. Đều là chuyện của nương tử tôi, mệt cho các vị rồi... Nương tử ơi...." Nói đến đây, y lại sụt sùi khóc.



Ba hài tử ở bên cạnh thấy cha khóc cũng đua nhau khóc theo. Cứ như vậy, thôn dân ở bên cạnh không biết là khóc giả hay khóc thật cũng ồ ồ khóc theo, khiến cho Dương Đạp Sơn không biết làm sao cho phải.



Khóc một lúc, Bạch Càn gạt lệ ra lệnh: "Hạ táng thôi, thời thần đến rồi!"



"Chờ đã!" Dương Đạp Sơn quát ngang, "Nếu như vậy mà hạ táng, không khỏi khiến cho người chết không nhắm mắt a!"



Bạch Càn biến sắc: "Dương bộ đầu, lời này là ý gì?"



"Không có ý gì, ta muốn khai quan nghiệm thây trở lại!" Dương Đạp Sơn đáp rất kiên quyết.



"Nghiệm thây trở lại?" Bạch Càn không hiểu, cự nự: "Ngươi không phải là khám qua hai lần rồi sao? Còn muốn khám muốn nghiệm gì nữa?"



Dương Đạp Sơn ngẫm nghĩ, cắn răng nói: "Giải phẩu! Ta muốn mở thi thể tra cho rõ ràng!"



"Cái gì?" Sắc mặt Bạch Càn biến hẳn, "Ngươi... ngươi lại muốn mổ bụng moi gan nương tử của ta ra kiểm tra à? Ngươi.... ngươi....! Ta liều với ngươi vậy!" Bạch Càn phát điên xông tới, định chụp cổ áo của Dương Đạp Sơn, nhưng bị hắn lách người quật một cái khiến y té nhào.



Mọi thôn dân nghe Dương Đạp Sơn định mổ bụng thi thể vợ của lý chánh để kiểm tra, vừa kinh vừa giận, vây áp lại.



Đang lúc căng thẳng như vậy, chợt xa xa có tiếng người gọi: "Sơn nhi....! Sơn nhi...!"



Mọi người theo tiếng gọi nhìn, thấy ở xa xa có một đội thiết kỳ của quan binh, cờ xí rợp trời, đội cơn mưa nhỏ đang hướng về phía này.



Dương Đạp Sơn bắt tay lên trán nhìn, đột nhiên nhảy dựng lên gọi: "Cha! Dì sáu! Con ở đây nè...!"



Thì ra là đi đầu trước đội thiết kỵ đó có một vị quan, đấy chính là cẩm y vệ chỉ huy sứ, Trấn quốc công Dương Thu Trì. Bên cạnh là vị tiểu thiếp thứ sáu của Dương Thu Trì - mỹ nhân vũ mị tuyệt luân Hồng Lăng!