Nạp Thiếp Ký I

Chương 520 : Giải phẫu lần nữa

Ngày đăng: 21:18 21/04/20


Thành Tử Cầm thấy hắn làm ra vậy, hiếu kỳ nhìn xuống, cũng ơ lên một tiếng: "Không đúng, không phải là nốt ruồi son thật rồi, mà là... mà là..."



"Một vết châm đâm nhỏ!" Dương Đạp Sơn khẳng định.



"Đúng, ở huyệt Kiên tỉnh sao lại có vết châm đâm chứ?"



Dương Đạp Sơn trầm ngâm một chút, đột nhiên nhớ tới miếng giấy chỉ có một chữ Phượng của Sô Điệp, lòng hơi động nói: "Đi, chúng ta về Bạch gia hỏi thử coi rốt cuộc đây là chuyện gì."



Hai người trở về nhà họ Bạch, vừa vào đã thấy Bạch đại nương đang ẵm Phượng nhi ngồi trên thềm, hắn liền ngoắc gọi Phượng nhi: "Phượng nhi, xuống đây, thúc thúc có chuyện muốn hỏi cháu."



Phượng nhi nghe Dương Đạp Sơn gọi, liền từ trong lòng bà tuột xuống chạy tới hỏi: Có chuyện gì thúc muốn hỏi cháu a?"



Dương Đạp Sơn cúi người hỏi: "Cho thúc thúc biết, mẹ cháu ngoại trừ thích may y phục nhất, còn thích làm gì nữa?"



Phượng nhi ngẫm nghĩ: "Mẹ còn thích viết chữ, chữ mẹ viết cha nói rất đẹp!"



"Còn gì nữa?"



"Còn thích nói chuyện với Sô di, nhưng bà cháu nói chính là mẹ cháu thân cận với Sô di quá, nên bị yêu tinh câu hồn đi rồi."



Dương Đạp Sơn nhất thời không biết làm sao hóa giải nút thắt trong lòng đứa bé này, đành tiếp tục hỏi: "Mẹ cháu và Sô di gặp nhau làm cái gì?"



"Mẹ cháu dạy Sô di viết chữ và may y phục, Sô di dạy mẹ cháu thêu hoa và châm cứu."



"Châm cứu?" Dương Đạp Sơn lập tức hiểu ra vì sao trước đó Phượng nhi hỏi câu: "Có phải loại châm nào cũng không được không?" thì ra là cô bé không phải chỉ kim may quần áo, mà là chỉ ngân châm để châm cứu.



Phượng nhi không hề phát hiện Dương Đạp Sơn có gì bất thường, nghiêng đầu nói tiếp: "Đúng rồi! Sô di rất lợi hại a! Dì ấy biết rất nhiều thứ."



"Những ngân châm đó đâu? Cháu biết mẹ cháu giấu ở đâu không?" Dương Đạp Sơn khẩn thiết hỏi.


Những người đang chuẩn bị hạ quan tài xuống chôn nghe tiếng hắn quát bảo như vậy đều dừng tay lại.



Bạch Càn vội bước tới đón: "Ai! Các vị quan gia, không phải là nói rồi sao? Xem ra là vợ tôi tự sát rồi, án này không cần phiền các vị tra nữa. Trong tiết trời thế này mà chạy tới chạy lui phiền các vị quá. Đều là chuyện của nương tử tôi, mệt cho các vị rồi... Nương tử ơi...." Nói đến đây, y lại sụt sùi khóc.



Ba hài tử ở bên cạnh thấy cha khóc cũng đua nhau khóc theo. Cứ như vậy, thôn dân ở bên cạnh không biết là khóc giả hay khóc thật cũng ồ ồ khóc theo, khiến cho Dương Đạp Sơn không biết làm sao cho phải.



Khóc một lúc, Bạch Càn gạt lệ ra lệnh: "Hạ táng thôi, thời thần đến rồi!"



"Chờ đã!" Dương Đạp Sơn quát ngang, "Nếu như vậy mà hạ táng, không khỏi khiến cho người chết không nhắm mắt a!"



Bạch Càn biến sắc: "Dương bộ đầu, lời này là ý gì?"



"Không có ý gì, ta muốn khai quan nghiệm thây trở lại!" Dương Đạp Sơn đáp rất kiên quyết.



"Nghiệm thây trở lại?" Bạch Càn không hiểu, cự nự: "Ngươi không phải là khám qua hai lần rồi sao? Còn muốn khám muốn nghiệm gì nữa?"



Dương Đạp Sơn ngẫm nghĩ, cắn răng nói: "Giải phẩu! Ta muốn mở thi thể tra cho rõ ràng!"



"Cái gì?" Sắc mặt Bạch Càn biến hẳn, "Ngươi... ngươi lại muốn mổ bụng moi gan nương tử của ta ra kiểm tra à? Ngươi.... ngươi....! Ta liều với ngươi vậy!" Bạch Càn phát điên xông tới, định chụp cổ áo của Dương Đạp Sơn, nhưng bị hắn lách người quật một cái khiến y té nhào.



Mọi thôn dân nghe Dương Đạp Sơn định mổ bụng thi thể vợ của lý chánh để kiểm tra, vừa kinh vừa giận, vây áp lại.



Đang lúc căng thẳng như vậy, chợt xa xa có tiếng người gọi: "Sơn nhi....! Sơn nhi...!"



Mọi người theo tiếng gọi nhìn, thấy ở xa xa có một đội thiết kỳ của quan binh, cờ xí rợp trời, đội cơn mưa nhỏ đang hướng về phía này.



Dương Đạp Sơn bắt tay lên trán nhìn, đột nhiên nhảy dựng lên gọi: "Cha! Dì sáu! Con ở đây nè...!"



Thì ra là đi đầu trước đội thiết kỵ đó có một vị quan, đấy chính là cẩm y vệ chỉ huy sứ, Trấn quốc công Dương Thu Trì. Bên cạnh là vị tiểu thiếp thứ sáu của Dương Thu Trì - mỹ nhân vũ mị tuyệt luân Hồng Lăng!