Nạp Thiếp Ký I
Chương 525 : Viễn hành quy ẩn (Đại kết cục)
Ngày đăng: 21:18 21/04/20
Dương Thu Trì đem mục đích lần này đến Khánh Dương phủ rước Dương Đạp Sơn về kinh thành nói cho hắn hay.
Nghe lời phụ thân nói, tâm tình của Dương Đạp Sơn thập phần phức tạp, không biết là nên cao hứng hay nên thương tâm. Nhưng mà, trong hắn cũng có cảm giác nhẹ nhàng, đó là cảm giác của chim sải cánh tự do bay cao trời xa.
Dương Đạp Sơn rời khỏi dịch trạm đến phòng trực của bộ khoái tìm Thành Tử Cầm. Nàng không có mặt ở đó, hỏi thăm thì nói hôm nay không khỏe, đã xin nghỉ ngơi.
Dương Đạp Sơn thầm đoán vì sao Thành Tử Cầm sinh bệnh, đi thẳng vào phía sau phòng trực đến chỗ ngụ của nàng.
Hắn nhớ lại tình cảnh hai người ở trong phòng nói với nhau trong ngày mưa hôm đó, lòng dậy lên một cổ nhu tình. Hắn đưa tay gõ cửa, không ai trả lời, bấy giờ vỗ mạnh hơn, liền nghe tiếng Thành Tử Cầm lười nhác hỏi: "Ai vậy?"
"Tử Cầm, là ta! Đạp Sơn."
"A...!" Bên trong truyền ra tiếng hô khẽ, dường như không nén được sự vui mừng, "Huynh chờ đó!" Chẳng mấy chốc cửa mở, Thành Tử Cầm điềm đạm đứng ở cửa: "Vào đi."
Dương Đạp Sơn chậm bước vào phòng, thấy trên bục ngủ mền gối lăng loạn, quay lại nhìn kỹ sắc mặt của Thành Tử Cầm: "Sao vậy? Sinh bệnh rồi hả?"
"Không...., không thoải mái lắm, không muốn đi làm."
"Cô là tổng bộ đầu, cô không đến huynh đệ làm sao?"
"Chẳng phải còn có huynh sao?" Thành Tử Cầm bước đến bên giường, tùy ý ngồi xuống.
"Ta? Ta định là đến báo cho cô biết, ngày mai ta sẽ cùng phụ thân trở về kinh thành rồi." Dương Đạp Sơn ngồi xuống ghế.
"Vậy à..." Thân hình Thành Tử Cầm hơi chấn động, mặt hơi biến, chút sau mới khôi phục bình tĩnh, "Huynh đến từ biệt ta sao?"
"Đúng vậy, chúng ta từng xuất sinh nhập tử, chống chọi sống chết giữa thiên binh vạn mã Thát Đát, sao không nói cô một tiếng mà đi chứ."
Ngày hôm sau, Hàn tri phủ và quan lại trong Khánh Dương phủ, huynh đệ bộ khoái trong nha môn cùng Điền Ny tử nhất mực tiễn Dương Thu Trì, Dương Đạp Sơn, Thành Tử Cầm, nha hoàn Hạnh nhi và cả đoàn hơn mười dặm rồi mới bịn rịn từ biệt.
Dọc đường không có chuyện gì, mười mấy ngày sau thì về đến kinh thành.
Lúc này, toàn bộ gia sản của Dương gia đã được xử lý hoàn tất. Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết, Liễu Nhược Băng cùng mọi người thấy Dương Đạp Sơn mang theo về một cô dâu xinh đẹp giỏi võ, đều vui mừng cười tít mắt mãi không thôi.
Thành Tử Cầm dập đầu ra mắt từng người một, nói chuyện rất ngoan, nên thu được lòng yêu thương của mọi người hơn.
Lần trước sau khi Dương Thu Trì từ quan quy ẩn, Tống Vân Nhi đương nhiên cũng từ quan theo, còn Nam Cung Hùng, Từ Thạch Lăng, Thạch Thu Giản, Hạ Bình là bốn tùy tùng cùng sống chết với Dương Đạp Sơn cũng trả ấn từ quang, mang theo đám cẩm y vệ thân tín theo Dương Thu Trì nhiều năm đó thề chết theo hầu Dương Thu Trì ra hải ngoại quy ẩn.
Dương Thu Trì rất cảm động, lập tức đáp ứng. Do số người của Dương gia lần này ra biển rất đông, nên đã quyết định tự đóng đội thuyền của mình. Hoàng thượng Chu Chiêm Cơ cảm niệm Dương Thu Trì là nguyên lão ba triều, trụ cột trung kiên, nên hạ thánh chỉ lấy bạc quốc khố rồi tập trung hết thợ giỏi chế tạo đội thuyền riêng cho Dương gia. Dương Thu Trì đi về Khánh Dương phủ mất hết cả hai tháng, đội thuyền của Dương gia đã đóng xong, cùng đội thuyền của Trịnh Hòa cặp càng Thiên Tân vệ hải.
Thuyền đội đi sứ có hơn trăm chiếc, trong đó số thuyền của Dương gia gần phân nửa, cao lớn uy mãnh và chắc chắn. Sau khi hoàng thượng ngự phê, nó còn được đặt lên đó hỏa pháo rất mạnh, phối bị cho đội hộ vệ do Nam Cung Hùng cầm đầu vũ khí và trang bị tốt nhất cùng đội lái giỏi nhất. Thuyền đội của Dương gia có thể nói là tập hợp kỹ thuật và trang bị tiên tiến nhất của hải quân Đại Minh, nếu so với đội thuyền của Trịnh Hòa hay là các cánh hải quân khác của Đại Minh thậm chí còn hơn.
Khi xuất phát, hoàng thượng cảm niệm Dương Thu Trì tận tụy phục vụ cho giang sơn Đại Minh, nên mang theo bá quan văn võ cùng Tống tri phủ của Thuận Thiên phủ tự thân đến Thiên Tân vệ hãi cảng tống hành.
Trên đầu thuyền, Dương Thu Trì, Dương mẫu, vợ cả Phùng Tiểu Tuyết và bảy tiểu thiếp bào gồm Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình, Liễu Nhược Băng, Tống Vân Nhi, Hồng Lăng, Vân Lộ, Bạch Tố Mai, còn có con trai Dương Đạp Sơn, con dâu Thành Tử Cầm, con gái Dương Uyển Hề và Dương Nhược Tử, nha hoàn Hạnh nhi, thông phòng đại nha hoàn Nguyệt Thiền cùng một số người khác chấp tay chào từ biệt người trên bờ, giương buồm ra khơi.
Lần xuất hải này chính là lần đi sứ thứ 7 sang Tây dương của Trịnh Hòa, và cũng là lần cuối cùng vì khi Trịnh Hòa trở về thì bệnh chết. Lúc này, do Uy khấu (giặc cướp người Nhật bản lúc bấy giờ) quấy nhiễu cùng một số nguyên nhân khác, Đại Minh đã ban bố lệnh cấm ra biển.
Kết quả là nhiều năm sau có lời đồn rằng, ở nơi nào đó ở Nam Dương (tức Indonesia) có một nhà giàu có họ Dương. Chủ nhà đó phá án như thần, ở Nam Dương không người nào không biết. Nam nữ nhà đó đều có võ nghệ cao cường, đặc biệt là hai nữ tử trong nhà, không những sắc đẹp như hoa mà võ công còn cao không ai địch, thu môn đồ rộng rãi ở Nam Dương, uy danh hiển hách.
Cũng có lời đồn đại rằng, gia tài của Dương gia hàng vạn, công chuyện làm ăn vô cùng phát đạt, nhưng cũng là kẻ tế thế phò nguy, quảng kết thiện duyên.
Lại có lời truyền, một vị thiếu niên công tử của Dương gia mang theo đám gia tướng võ công cao cường cưỡi mấy chục chiếc thuyền cứng pháo mạnh thường đánh úp uy khấu và hải đạo, giải cứu cho ngư dân bị bắt, được xưng là bồ tát sống.
-------------------------