Nạp Thiếp Ký II
Chương 15 : Bản Cáo Trạng Bị Chôn Vùi
Ngày đăng: 14:08 18/04/20
Tống Vân Nhi liếc mắt nhìn thiếu phụ, hừ lên một tiếng: “Nếu sớm biết rằng tướng công của ngươi ham sống sợ chết như vậy thì bọn ta không nên quản các ngươi làm gì”. Nói rồi cũng xoay người bước theo ra ngoài.
Cô bé Diệp Băng Lam đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Cha của ta không tham sống sợ chết! Cha đã chiến đấu rất dũng cảm! Chính mắt ta đã nhìn thấy!”
Tống Vân Nhi sửng sốt xoay người lại, nhìn thấy từ hai mắt của tiểu cô nương này như tỏa ra hai ngọn lửa, hung hăng nhìn chằm chằm vào mình. Thường thì trẻ nhỏ không biết nói dối, nhìn vẻ mặt của đứa bé này thì không giống như đang giả bộ.
Tống Vân Nhi quay trở lại, ngồi xuống hỏi: “Ngươi đã từng nhìn thấy cha ngươi chiến đấu dũng cảm à?”
“Đúng vậy! Ngày đó, tại trường thành, cháu đã nhìn thấy cha cháu giết chết mấy tên giặc Oa”
“Đúng là gạt người! Trường thành là nơi giao chiến, ngươi cũng chỉ là một đứa trẻ con, làm sao mà có thể đến đó xem được gì chứ?”
Thái Nhã Liên và con gái không còn cách nào sống sót, đi tìm quan giữ thành Định Hải nói phải trái thì bị gậy đánh đuổi ra, chỉ bảo vòng vèo là phải đi tìm người quen.Rồi đến quan sở tại Định Hải ở địa phương kêu oan, thì bị quân đội ở đây nói là chỉ quản chuyện trong quân đội còn chuyện ở nha môn thì không xen vào. Vì vậy, lại đến sở tại địa phương kêu oan.Cửa quân doanh cũng làm ngơ.Thái Nhã Liên bất đắc dĩ phải mang theo ấu nữ lặn lội đường xa đến chỉ huy ti nha môn phủ Hàng Châu để kêu oan, lại càng không người nào để ý đến.
Nhưng mang theo ấu nhi vào kinh thành là muốn đến binh bộ dâng cáo trạng, thuận tiện cũng định nhờ vả một vị tiểu quan trong thành cũng có mối quan hệ thân thích. Không ngờ đi tới kinh thành mới biết người thân đó đã bị bãi quan, toàn thể gia đình cũng đã dời về phương nam. Thái Nhã Liên mang theo ấu nữ đến quỳ trước thềm của binh bộ dâng sớ kêu oan mấy ngày nhưng cũng chẳng ai thèm để ý tới. Vô kế khả thi, cũng không còn chỗ nào quay về, hơn nữa lộ phí lên kinh cũng có hạn, không thể làm gì hơn là mang theo ấu nữ lang thang dọc đường xin ăn. Rồi bị quan giữ thành tuần tra, gây trở ngại, đuổi ra khỏi thành, lưu lạc tới trấn nhỏ này.
Không đợi Thái Nhã Liên và bé gái vừa tao ngộ này khóc lóc kể lể xong thì mắtPhùng Tiểu Tuyết và Nguyệt Thiền đã đầy ngấn lệ. Phùng Tiểu Tuyết nghĩ trong lòng, dù sau này có điều tra ra được là phu quân của nàng ta có ham sống sợ chết, sợ tội tự sát đi chăng nữa thì tự mình cũng không thể khoanh tay đứng nhìn hai mẹ con nàng ta. Thật sự lại nảy sinh ý lấy đi ít ngân lượng mang cho bọn họ sinh sống.
Một đêm im lặng.
Sáng ngày thứ hai, Dương Thu Trì cùng Phùng Tiểu Tuyết bị âm thanh huyên náo ngoài cửa sổ đánh thức. Rời khỏi giường, vừa nhìn qua cửa, chỉ thấy trên đường tòan người là người. Mọi người quỳ trên đường, khấu đầu về hướng bắc, trong miệng hô vạn tuế.
Không biết người người này làm sao vậy, hai người có chút khó hiểu. Để Nguyệt Thiền hầu hạ rửa mặt xong, Thạch Thu Giản đến bẩm báo mới biết được sự tình. Đầu tiên là Thạch Thu Giản cùng Kim sư gia suốt đêm qua đã đốc thúc việc phát tiền cứu trợ cho những người ăn mày và người nghèo trên trấn. Trên đường những người đó nhận được tiền cứu trợ xong, bọn họ cũng không biết ai là người đã ra tay giúp đỡ. Kỳ thực đó chính là vị tuần phủ đang ở trong quán trọ, lại còn tưởng là do Hoàng thượng phát tiền cứu tế. Nhất thời xúc động đến rơi lệ, quỳ gối trên đường khấu tạ hoàng ân.