Nạp Thiếp Ký II
Chương 145 : Mưu Sâu Kế Độc
Ngày đăng: 14:10 18/04/20
Dương Thu Trì nghe lời cả kinh, chẳng lẽ nữ tử này chính là kẻ địch tử đối đầu với Liễu Nhược Băng - Ngải Miêu Miêu? Súng của hắn lập tức chỉa về phía nữ tử, chẳng trách Liễu Nhược Băng vừa rồi không động thủ, cũng không cho hắn nói, nhưng cuối cùng vẫn bị Ngải Miêu Miêu phát hiện.
Nữ tử bên cửa quay đầu lại, nhoẽn miệng cười: "Nhờ phúc của cô nương, vẫn còn chưa chết. Liễu cô nương lấu Sở vương tân nhiệm, có đại quân hộ thân, ta định đến thăm mà không tiện. Đêm nay đoán cô nương sẽ đến nên ở đây chờ, chúng ta nên kết thúc hẹn ước trước kia thôi."
Nữ tử này quả nhiên là Ngải Miêu Miêu! Ả mặt như trăng rằm, mày tham tú, hàm răng chỉnh tề, vô cùng vũ mị, tuy không đẹp bằng Liễu Nhược Băng, nhưng cũng là đóa mẫu đơn kiều diễm.
Nhưng Dương Thu Trì lúc này không còn lòng nào thưởng thức mỹ nữ. Võ công của nữ tử này tương đương Liễu Nhược Băng, cần cẩn thận lắm mới được. Tay hắn hơi lạnh, tướm mồ hôi. Liễu Nhược Băng nói: "Ngải cô nương quả là biết chọn thời cơ, xem ra cô và phản tặc là đồng bọn?"
Ngải Miêu Miêu nhếch miệng, tựa hồ khinh miệt: "Ta tin là bọn binh tôm tướng cá bên ngoài chẳng làm gì được cô nương, cho nên chúng ta đối quyết ở đây cũng vậy." Xong ả nhìn qua Dương Thu Trì: "Bên cạnh ắt là Dương tướng quân, món trong tay chắc là con của vũ khí quái thú chứ gì?"
Không nghe ai xưng hô với súng như vậy bao giờ, Dương Thu Trì buột miệng phì cười: Cái này là súng ngắn! Cô có cái nhìn không tệ, tuy võ công cô cao, nhưng súng của ta chỉa vào cô, khuyên cô đừng có loạn động, nếu không cô không nhanh bằng nó đâu!" Xong hắn quay sang Trầm Lỗi: "Họ Trầm kia, lời này cũng nói với ngươi đó."
Trầm Lỗi nhún vai, ra vẻ chẳng coi ra gì, ngồi trở lại bàn.
Ngải Miêu Miêu nhìn Dương Thu Trì kỹ lại, tủm tỉm cười: Đã nghe kể lâu rồi, nhưng đêm nay ta và nương tử của ngươi hẹn sống chết, không chết không ngừng, coi chiêu!" Nói xong phóng chưởng đánh về phía Liễu Nhược Băng.
Dương Thu Trì đã đáp ứng Liễu Nhược Băng không nhúng tay vào, nên chỉ chú ý động tĩnh của Trầm Lỗi. Hai người trao đổi chiêu nhanh như thiểm điện, chớp mắt đã hơn 300 chiêu! Ngải Miêu Miêu quả nhiên võ công cao tuyệt, dường như không nhìn ra chênh lệch với Liễu Nhược Băng bao nhiêu, khiến Dương Thu Trì vô cùng lo lắng.
Đánh thêm chút nữa, chợt phình một cái, hai người đều lùi ra, Ngải Miêu Miêu hơi run người, hậm hực nhìn Liễu Nhược Băng. Liễu Nhược Băng thì cười điềm đạm: "Cảm ơn đã nhường! Ngải cô nương, võ công cô tiến bộ không ít, chỉ là vẫn chưa thắng được ta!"
Ngải Miêu Miêu nhoẻn miệng cười: "Vô công của nàng cũng tiến triển không cao như ta dự liệu, lần này chúng ta đấu 387 chiêu ta mới thua, xem ra là Dương tướng quân loạn tu vi của ngươi rồi, hi hi."
Liễu Nhược Băng liếc nhìn Dương Thu Trì, nàng biết nếu không phải hắn cứ ôm nàng này nọ, để nàng tiềm tâm luyện võ, thì không cần 300 chiêu đã thắng Ngải Miêu Miêu. Nhưng mà điều này nàng cam tâm tình nguyện, cười đáp lại: "Không cần quản, còn đấu nữa không?"
Ngải Miêu Miêu nhướn mày, mắt phượng bắn tinh quang: "Liễu cô nương, hai chúng ta không phải bỉ võ, mà là tử đấu, không chết không ngừng!" Nói xong đánh ra, Liễu Nhược Băng không đáp, ngưng thần tiếp chiêu.
Hai người đã phân thắng phụ, Dương Thu Trì vốn định bắn chết Ngải Miêu Miêu, nhưng lo súng nổ sẽ dẫn địch tới, trong lúc do dự thì hai người đã đấu sát vào nhau.
Liễu Nhược Băng càng đấu càng nhẹ nhàng: "Ngải cô nương, cô không phải là đối thủ của ta, hãy bó tay đi, hay là đổi ngày khác cũng được!"
"Tuy không là đối thủ, nhưng muốn làm ta bị thương cũng khó!"
Hai người chiêu qua chiêu lại nhanh như thiểm điện, đang đấu khẩn trương thì ngoài phòng tiếng ầm ầm cất lên, cả phòng dao động, nhưng không nghe tiếng nổ. Dương Thu Trì lia mắt nhìn, thấy ngoài cửa sổ có vách sắt nhanh chóng hạ xuống. Thì ra đây là cái bẫy!
Liễu Nhược Băng phản ứng thần tốc, hô lên cả kinh: "Thu trì mau chạy!" Xong nhanh chóng đánh một chưởng đẩy lùi Ngải Miêu Miêu, quật tay chụp Dương Thu Trì ném ra cửa sổ.
Cao thủ đối quyết, sao có thể phân tâm? Ngải Miêu Miêu dùng đơn thủ gạt chưởng của Liễu Nhược Băng, tay còn lại đánh vào sau lưng nàng!
Liễu Nhược Băng muốn quay người hóa giải thì không cách gì quẳng Dương Thu Trì ra, nếu cứu Dương Thu Trì thì không thể tránh một chưởng trí mệnh này!
"Ê! Hỏi cô mà! Sau đó thì sao?"
"Không nói với ngươi nữa?
"Vì sao?" Dương Thu Trì ngạc nhiên.
"Ai bảo ngươi mắng sư phụ ta!"
"Y đúng là vậy.... Thôi được! Ai có chí nấy, y là công thần của Đại Thanh các người, là sư phụ của cô, ta thu hồi lại câu vừa rồi, được chưa?"
Mã Tạp Đát cười: "Ta biết sư phụ mất về tay sư phụ của Liễu cô nương, liền tìm Liễu cô nương tầm cừu, nhưng võ công cô nương quá cao, ta bị thương bỏ chạy. Ta trở về Liêu Đông, hoàng thúc Đa Nhĩ Cổn (Chú: Em trai cùng cha khác mẹ của Hoàng Thái Cực, mẹ Đa Nhĩ Cổn là ái thiếp của Đại Hãn nhà Hậu Kim, bị Hoàng Thái Cực bắt chôn theo đại hãn, mục đích gạt quyền lực. Đa Nhĩ Cổn tài trí ráng ẩn nhẫn, sau là nhiếp chính vương, vị vua không ngai đời đầu của nhà Thanh cho đến lúc chết. Ndịch) của ta biết chuyện này, tặng cho ta một bản bí tịch, nói khi chinh chiến ở Mông Cổ có được từ tay một vị dị nhân. Người cũng luyện bí tịch này, võ công mới đại tiến. Ta được hoàng thúc chỉ điểm, võ công tiến triển thần tốc."
Liễu Nhược Băng gật đầu: "Thì ra là thế, chả trách lộ số võ công của hai người rất lạ."
Mã Tạp Đát tiếp: "Sau đó ta xuất hải tầm sư, cảm thấy võ công đại tiến mới về Liêu Đông định tìm cô nương, không ngờ phụ hoàng vừa mất..."
Nói tới đây, Mã Tạp Đát nghẹn ngào, lát sau mới tiếp: "Tháng trước hoàng thúc gọi ta đến, đem đầu đuôi câu chuyện kẻ ta nghe. Sau đó người còn cho biết theo tin tình báo, Liễu cô nương đã lấy một điển sứ ở huyện nhỏ ở Hồ Quảng, họ Dương, biết chế vũ khí thần kỳ, đánh cho đại quân của Trương Hiến Trung tơi bời. Hoàng thúc còn nói, nếu như được hai món bảo bối này, đừng nói gì triều Đại Minh, e rằng cả bốn biển đều nhập vào bản đồ Đại Thanh, bảo ta nam hoa tìm Liễu cô nương nghĩ cách lấy được hai món bảo bối này."
Dương Thu Trì thở dài, thì ra là thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Hắn hỏi tiếp: "Cô làm sao móc nối với Trương Hiến Trung vậy?"
"Sau khi lão khởi binh vốn đã được Đại Thanh ta ngầm hỗ trợ kim tiền, vật chất, nếu không với chút bản lĩnh của lão, sao làm Đại Minh nghiêng ngã cho được?"
Thì ra là Trương Hiến Trung đã sớm cấu kết với nhà Thanh rồi, đây mới là Hán gian chân chính! Dương Thu Trì mắng thầm, hỏi: "Ta rất muốn biết các người muốn phân phối miếng thịt này thế nào?"
Mã Tạp Đát cười: "Ngươi đem phương pháp chế tạo hai món bảo bối đó cho ta, ta lập tức thả hai người."
"Thả chúng ta?" Dương Thu Trì ngữa cổ cười: "Các ngươi tưởng ta là con nít lên ba hả? Các ngươi nắm biện pháp chế tạo xong rồi đương nhiên là sẽ giết ngay chúng ta, nếu không Đại Thanh các ngươi có, phản tặc có, Đại Minh có, vũ khí chẳng phải là không đáng đồng tiền hay sao?"
Trầm Lỗi nói: "Dương huynh đệ, ta nói sao giữ lời vậy..."
"Giữ cái chó gì, lần trước ta không tránh kịp, đã sớm chết dưới đao ngươi rồi!"
"Làm gì có chuyện đó, Dương huynh đệ hiểu lầm rồi, ta xin thề với trời đất là đảm bảo sẽ thả hai vợ chồng...!"
Dương Thu Trì giơ tay định đấm vào mặt hắn, nhưng nhìn ánh mắt khẩn cầu của Trầm Tuyết Phỉ, bấy giờ mới bỏ tay xuống cười lạnh nói: "Ngươi tưởng nhà Thanh muốn ủng các ngươi thật hay sao? Đó là kế mượn dao giết người, cho các ngươi nhiễu loạn Đại Minh, bọn chúng ngư ông đắc lợi. Ngày Đại Minh bị diệt, thì các ngươi cũng tiêu đời!"
Trầm Lỗi cười bối rối, sao y lại không biết điều này, nhưng chẳng qua là hỗ tương lợi dụng, mượn thời cơ khoách đại thế lực mà thôi, sau này hươu chết về tay ai còn chưa biết, "Đại tây quân và Đại Thanh quốc tình như tay chân, Dương huynh đệ không cần phí tâm ly gián làm gì, nói chuyện trước mắt đi."