Nạp Thiếp Ký II
Chương 21 : Thời Kỳ Ăn Vỏ Cây Để Sống
Ngày đăng: 14:08 18/04/20
Dương Thu Trì bị làn sương khói mù mịt làm tỉnh giấc.
Hắn ho khan vài tiếng, nhắm mắt lại gắng sức ho, thở hổn hển rồi từ từ mở to mắt ra. Những gì hán có thể nhìn thấy đó là những giọt mưa lất phất, bầu trời mù mịt, trong tầm nhìn một dặm như có luồng khói đặc tung bay lên khoảng trời không.
Mặc dù trời đang có bụi mưa lất phất, nhưng phía trước dường như có một ánh sáng mạnh mẽ rọi vào chói mắt, làm hắn phải nhắm mắt, dùng tay che mũi lại, liên tục ho khan mấy tiếng.
Có gì đó chạm vào mặt mình, hơi ẩm ướt. Dương Thu Trì chầm chậm mở mắt, quay đầu lại kêu lên: “Tiểu hắc!".
Như có tiếng gió thổi qua.Chú chó Tiểu hắc mắt ươn ướt kêu lên hai tiếng, nhảy về phía trước. Thì ra vừa rồi là do Tiểu hắc dùng lưỡi liếm lên mặt hắn.
Dương Thu Trì mừng rỡ nhưng lại thở dốc nói: “Tốt rồi! Tiểu hắc, ngươi vẫn còn sống!"
Mắt hắn dần dần quen với sự kích thích ánh sáng.Các đốt ngón tay như bị nứt ra. Hắn lồm cồm ngồi dậy, ngẩn đầu nhìn chung quanh. Một vùng đất hoang vắng, ngoại trừ bầu trời cuồn cuộn làn khói đặc bên ngoài thì không thấy dấu vết của bất kỳ sinh mệnh nào cả. Mà làn khói dày đặc này cũng không biết từ đâu mà đến.
"Băng nhi!" Ý nghĩ đầu tiên của Dương Thu Trì là Liễu Nhược Băng giờ đang ở nơi nào. Thậm chí cũng không cần biết xem bọn hắn đã đi đến địa phương nào rồi. Hắn đã qua một lần kinh nghiệm vượt thời gian thì bây giờ cảm giác đó không còn mới mẻ nữa. Điều mà loòng hắn nghĩ đến bây giờ là làm sao tìm được Liễu Nhược Băng. Hắn loạng choạng bò lên, lớn tiếng gào lên: “Băng nhi! Băng nhi nàng đang ở đâu?"
Không có một tiếng trả lời.Chỉ có một âm thanh văng vẳng nơi vùng quê hoang vắng.
Dương Thu Trì bò lên một mõm đất nhỏ, đưa tay che nắng nhìn chung quanh. Một vùng đất hoang vu cằn cõi, thậm chí cũng không có một cọng cỏ, chỉ toàn là đấ cát vàng. Một làn gió lạnh thổi qua.
Chú chó Tiểu hắc ư ử kêu lên, quay đầu lại nhìn chủ nhân.
Việc cấp bách bây giờ là điều tra xem mình đã đi đến niên đại nào của Minh triều rồi. Sau đó mới có thể nghĩ biện pháp tìm Băng Nhi. Bây giờ phải tìm người để hỏi đã.
Hắn cầm súng, dẫn theo Tiểu hắc, chầm chậm đi vào thôn.
Cảnh tượng trong thôn lọt vào mắt thật khiến chấn động lòng người, thật thê thảm vô cùng.Không chỉ nơi nơi toàn là thi thể, mà các thi thể đều là các cô gái còn trẻ tuổi, phần lớn chết thảm để lộ thân thể, giữa hai chân còn có vết máu xen lẫn vào.Rõ ràng là bị bạo lực xâm hại.
Chẳng lẽ là do bọn quỷ xâm lược Nhật Bổn gây ra? Chính mình đang đi đến thời kỳ kháng Nhật rồi sao?
Không đúng, các thi thể ngổn ngang trên đất bất kể là nam hay nữ đều mặc trang phục Minh triều, điểm này tuyệt đối không sai.
Dương Thu Trì tìm kiếm cả thôn trang, sau đó kiểm tra các thi thể, không có dấu hiệu gì của sự sống. Nhà cửa đổ nát, xiêu vẹo, không còn một mẩu lương thực nào cả!Chỉ có một vài miếng sắt trong nồi, phát hiện ra một ít màu gì đó đen sì sì, tìm một cái thìa vớt lên, không phải chất gì đặc sệt, cũng không phải cháo loãng, mà đã bị giã nát ra chính là vỏ và lá cây rồi!
Ăn mấy thứ này sao?Lòng hắn không khỏi một ý nghĩ đáng sợ-chẳng lẽ vùng này đang bị nạn đói sao?
Dương Thu Trì cảm thấy toàn thân phát lạnh. Hắn từng chứng kiến nạn đói ở Vũ Xương Hồ Quảng.Đã từng nhìn thấy thi thể của người chết đói ngã nhào ngổn ngang trên đường, thối nát, bốc mùi không người coi.Quay đầu lại nhìn những thi thể trên đất, phát hiện ra hầu như mặt mày đều xanh xao vàng vọt, cẳng chân nổi lên những vết sưng phù, đây đúng là triệu chứng của dấu hiệu chết đói.
Dương Thu Trì vẫn chưa hết hy vọng, tìm trong nhà không có cái gì để ăn. Hắn tìm kiếm trên các thi thể một lần nữa. Nhưng thi thể nào cũng đã lục soát rồi, vẫn không có bạc, thậm chí một đồng tiền cũng không có!Xem ra tình hình, thôn này chắc khi bị cướp cũng đã bị sục sạo hết rồi.
Nhưng cũng không phải là không có thu hoạch gì, hắn tìm được một tờ giấy bán thân của một cô gái, trên giấy ghi: “Lí lão nhị thôn Kỳ Châu, nguyên nhân cuộc sống nghèo khổ, thiếu bốn lượng năm tiền, đem con gái Lí Lan bán cho Kỳ Châu cổ vượng làm người ở, khế ước lập thành hai bảng, nói mà không có bằng chứng, nên viết khế ước này làm bằng."Phía dưới là chữ ký, phần đề chữ ghi: “Năm Sùng Trinh mười sáu ngày mười hai"