Nạp Thiếp Ký II
Chương 64 : Độc Kế
Ngày đăng: 14:09 18/04/20
Khuya một đêm tối trời, không có đèn bên ngoài chẳng thể nhìn thấy gì. Thành Vũ Xương huyên náo từ từ cũng im lìm hẳn.
Trên thành lâu đèn lồng đỏ lớn treo rất cao, Minh quân thủ thành ngáp vắn ngáp dài dựa vào thành ngủ gục. Nhiều ngày bị Trương tặc quân quấy nhiễu khiến bọn họ mệt mỏi rã rời, khó khăn lắm mới dừng lại một chút, nên tất cả đều mượn cơ hội này tranh thủ nghỉ ngơi.
Trong đêm tối, một đội Minh quân ở cổ đeo băng trắng lên thành lâu. Một vị bá hộ phụ trách thủ thành phát hiện đám mới đến là tân binh của Sở phủ. Bọn chúng bình thường cảnh giới ở Sở phủ, sao bây giờ lại lên thành lâu này? Y hơi kỳ quái hỏi: "Ê! Các ngươi đến đây làm cái gì? Sao ở cổ đeo băng trắng vậy?"
Đầu lĩnh của Sở phủ tân binh ngoắc tay gọi y lại, chờ y đến gần, liền kề tai nói nhỏ vài câu.
Vị bá hộ đó không nghe rõ, nhíu mày: "Ngươi nói cái gì? Nói lớn lên chút!" Vị bá hộ này kề tai tới định nghe cho rõ hơn, không ngờ cảm thấy ở ngực đau nhói, cúi đầu nhìn thì thấy chỗ tim có một mũi dao mổ trâu bén ngón, cắm lút đến tận cán.
Vị tân binh đầu lĩnh đó cười nhẹ: "Hiện giờ đã rõ chưa? Chúng ta đều là nội ứng của bát đại vương, cột băng trắng là vì để bát đại vương tiến thành xong có thể phân biệt được chúng ta và các ngươi!"
Vị bá hộ đó trợn mắt há họng định hô to, nhưng chưa hô được tiếng nào đã ngã lăn ra đất.
Khi lời này xuất ra, thì sau lưng tên đầu lĩnh đầy Sở phủ tân binh kéo lên đầu thành. Trên thành căn bản không có nhiều thủ quân, hơn nửa đều tại ngáp vắn ngáp dài, có tên còn nằm ngủ luôn dưới đất. Kết quả là có người còn đang mộng đẹp bị quân của Trương Hiến Trung giả vào làm Sở phủ tân binh nội ứng giết gọn. Cho nên, trên thành lâu không có tín hiệu cấp báo gì.
Sau khi khống cổng thành, đầu lĩnh đó đốt hai dãi khói màu ném lên trên không, tóe ra ánh lửa rất đẹp.
Lát sau, trong màn đêm ngoài thành xuất hiện quân đội đen kịt. Chúng nhanh chóng kéo ùa vào cửa thành. Đại binh tiến thành mà chẳng có tiếng động nào, cho thấy quân kỉ nghiêm minh vô cùng.
Lúc này, hai cổng thành Bảo An và Van Xương của Vũ Xương Thành đều bị Sở phủ tân binh làm nội ứng khống chế. Cổng thành mở rộng, quân đội Trương Hiến Trung từ ngoài thành kéo vào như cá đàn, nhanh chóng tiến phát cực nhanh vào các yếu đạo giao thông trong thành.
Cuối cùng thì thủ quân trong thành cũng phát hiện quân đội của Trương Hiến Trung đã lọt vào trong thành, tức thời tiếng giết chóc vang trời, rất nhiều chỗ nổi lửa lớn, trong thành loạn thành một đoàn.
Trương tặc quân từ ngoại thành nguyên nguyên bất đoạn ào ạt tiến vào thành, vó ngựa ngang dọc, đao quang lấp lánh, vô số thi thể của ba tánh và Minh quân cố sức đề kháng nằm đặc trên đường, ngổn ngang đâu đâu cũng có. Máu nhiễm hồng cả đường đá xanh, mương hai bên đường đầy cả máu, trở thành sông nhỏ. Trong thành lửa cháy phừng phừng, ánh sáng đỏ rực chiếu xuống khiến máu càng đỏ hơn.
Đại hán đó bấy giờ mới rút lưỡi liễu diệp phi đao xuyên qua thuẫn bài cắm vào tay y ra, đau đến nổi phải lớn tiếng gào thảm. Nhờ vào ánh lửa, y thấy máu ứa từ miệng vết thương đỏ hồng, biết là đao không có độc, bấy giờ mới yên tâm.
Chính vào lúc này, mấy thớt ngựa chạy như bay lại. Một tên binh tốt nhảy xuống chiến mã, quỳ gối một chân ôm quyền thưa: "Trầm thiên tổng, trong số vương phi trong Sở vương phủ không phát hiện Trầm phi."
"Đồ ngu! Nàng ta ở trong Sở vương phủ, các ngươi mà làm bị thương muội muội của ta, lão tử sẽ chết hết đầu các ngươi! Các ngươi tiếp tục tìm tặc nữ đó, ta sẽ tự đến vương phủ tìm!"
Trầm thiên tổng này lập tức mang theo tùy tùng hộ vệ giục ngựa đến Sở vương phủ.
Bên trong giờ đầy tiếng quát giết vang trời. Lúc này, chợt có binh sĩ đến báo: "Phát hiện Trầm vương phi, đúng là muội muội của Trầm tướng quân ngài, nhưng mà..."
"Nhưng mà làm sao?" Trầm thiên tổng vội hỏi.
"Nàng ta... nàng ta cùng hai nam tử muốn xông khỏi vương phủ, bị quân ta bao vây trùng trùng, đang đánh giết tướng sĩ của ta."
"Nàng ấy có bị thương không?" Trầm thiên tổng sốt ruột đến mắt tóe lửa.
"Vẫn chưa..., chúng tôi không dám động thủ làm nàng ấy bị thương, cho nên bị nàng ấy đâm chết không ít huynh đệ."
"Mau đưa ta đến đó!"
Cả đám người vội chạy đến tẩm cung của Trầm Tuyết Phỉ. Trên khoảng không bên hồ trước tẩm cung, một nam hai nữ và một con chó mực bị mấy trăm Trương tặc quân bao vây trùng trùng.
Ba người này chính là Dương Thu Trì, Quách Tuyết Liên và Trầm Tuyết Phỉ, ngoài ra còn có tiểu hắc cẩu. Trên mặt đất nằm rải rác thi thể của binh sĩ Trương tặc quân.