Nạp Thiếp Ký II
Chương 70 : Tiểu Thiếp
Ngày đăng: 14:09 18/04/20
Dương Thu Trì dời mắt, cũng phát hiện Quách Tuyết Liên và Trầm Tuyết phỉ đều như con gà mắc mưa, vốn định bảo họ thay quần áo, nhưng biết lúc này Liễu Nhược Băng chưa thoát li nguy hiểm, bọn họ sẽ không chú ý đến chuyện nhỏ riêng, nên không lên tiếng.
Thảo dược được giã nhuyễn, Dương Thu Trì liền tự thân đắp bó lên vết thương của Liễu Nhược Băng. Trong lúc này, Tiểu Nhị đã xé chút y phục giúp Dương Thu Trì băng bó vết thương cho Liễu Nhược Băng, sau đó mới để nàng nằm xuống giường, kê gối đắp mền.
Quách Tuyết Liên bấy giờ mới giúp Tiểu Nhị băng bó vết thương ở tay và cánh tay.
Dương Thu Trì lấy cái ghế ngồi bên giường, cầm tay Liễu Nhược Băng áp lê mặt, khẽ hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Liễu Nhược Băng khẽ thở dài: Cái mạng này đã lấy lại rồi..., chỉ là..., độc này làm động tới ngũ tạng lục phủ quá thâm, không qua mấy tháng không thể trừ toàn bộ..., trong thời điểm này chỉ cần vận công..., e rằng sẽ độc phát công tâm mà chết..."
Dương Thu Trì vội nắm chặt tay nàng, an ủi: "Băng nhi, đừng lo, nàng ở đây tĩnh dưỡng mấy tháng, sẽ không ai quấy nhiễu đâu, nhất định sẽ khôi phục như sơ."
Liễu Nhược Băng khẽ gật đầu: Đa tạ ngươi giúp ta..."
"Tạ cái gì chứ, ta đã nói rồi, nàng là vợ ta mà!" Dương Thu Trì nghe Liễu Nhược Băng nói không lo đến tính mệnh nữa, quả là mừng như hoa nở, nhịn không được cúi đầu cười bông đùa một câu.
Gương mặt xinh đẹp lạnh của Liễu Nhược Băng đỏ hồng, không biết là do ánh sáng đèn dầu màu đỏ tỏa ra, hay là do trúng độc phát sốt, hoặc là mọi thứ xảy ra vừa rồi làm nàng ngượng ngập vô cùng. Nàng dường như không quen với cử động thân mật như vậy của Dương Thu Trì, khẽ rụt tay lại, ngẩn ngơ nhìn hắn.
Vừa rồi nàng tuy rơi vào trạng thái bán hôn mê, nhưng mọi chuyện phát sinh đều hay biết, tự hỏi trong lòng nam nhân này là ai? Vì sao thấy mình sắp chết lại đau khổ như vậy? Còn muốn tự sát để cùng chết với mình? Chẳng lẽ đúng như y nói chính là vì hôn phu định ra từ nhỏ với mình? Hắn sau đó nói cái gì mà xuyên việt đến đây, kiếp trước là phu quân của mình, cái gì mà mình kiếp trước thương tâm vì y nạp thiếp rồi tự sát, do đó y xuyên việt đến đây để cùng mình song túc song phi? Cái này rõ ràng là lừa mình mà, nhưng y vì sao lại dùng lời nói dối như vậy để lừa mình?
Liễu Nhược Băng nhìn kỹ lại Dương Thu Trì, thấy thân hình hắn đơn bạc, tướng mạo có thể xem là nho nhã. Người này đối tốt với nàng như vậy, rõ ràng là phải quen biết nàng nhiều lắm. Nhưng mà, vì sao nàng chẳng có chút ấn tượng gì? Thuốc y dùng nếu không phải là nội công của nàng cao siêu thì cứu không được nàng. Nàng quả là mạng lớn, trúng kỳ độc này, bay vào trong nha môn rồi mới biết. Loại độc này so với sự tưởng tượng của nàng còn bá đạo hơn. Nàng đã không còn cách gì sử dụng khinh công bay cao, vượt tường của nha môn, chỉ biết trốn đi, vốn cho là không thoát được kiếp nạn. Không ngờ người này mạo hiểm chạy vào, không những biết võ công của bổn môn, công lực còn không tệ. Nhưng mà một chưởng của nàng suýt lấy mạng hắn, thế mà hắn không giận gì nàng, còn cứu nàng ra, trốn đến nơi ẩn bí này. Vừa rồi hắn nhìn thấy nàng sắp chết, sự thương tâm dục tuyệt đó không thể nào giả vờ mà có được.
Thân hình Trầm Tuyết Phỉ run như cầy sấy, khóc ròng dập đầu lia lịa: "Ân cứu mệnh của tỷ tỷ Tuyết Phỉ không bao giờ dám quên, ca ca muội... huynh ấy không biết mới ngộ thương tỷ tỷ, Tuyết Phỉ... to gan khẩn cầu tỷ tỷ... khẩn cầu tỷ tỷ..."
"Em cầu ta tha cho anh trai?" Đôi mắt phượng của Liễu Nhược Băng khép lại, thở dài một hơi, yếu ớt nói: "Em giúp cứu... cứu mạng của ta, coi như một mạng đổi một mạng, lần này.. ta thả cho hắn vậy."
Đa tạ! Đa tạ tỷ tỷ! Đa tạ..."
Trầm Tuyết Phỉ biết Liễu Nhược Băng võ công cao tuyệt, muốn giết ca ca nàng quả là quá dễ dàng. Hiện giờ nàng chỉ có ca ca Trầm Lỗi là người thân duy nhất, nên mới mặt dày cầu khẩn. Hiện giờ nghe lời Liễu Nhược Băng nói vậy, mừng quá khóc ròng, vừa cảm tạ vừa dập đầu như gãy bàn toán. Nhưng Liễu Nhược Băng chỉ nói lần này tha cho Trầm Lỗi, ý qua lời là nếu có lần sau lọt vào tay nàng, e rằng sẽ không tha. Nhưng dù sao đi nữa, tránh được cái họa trước mắt này dù sao cũng tốt.
Liễu Nhược Băng khẽ nói: "Được rồi, các người đi đi, ta... ta muốn ngủ một chút..."
Tiểu Nhị vội đến đỡ Trầm Tuyết Phỉ dậy.
Dương Thu Trì nói với Trầm Tuyết Phỉ: "Nàng và Tiểu nhị về trước đi, ở đây có ta và biểu đệ chiếu cố Băng nhi là được rồi."
Tiểu Nhị hoảng hốt nói: "Lão gia, để Tiểu Nhị... lưu lạ đi!"
"Vì sao?" Dương Thu Trì hỏi.
"Tiểu Nhị... đã hứa gả cho lão gia làm thiếp rồi, đương nhiên phải theo lão gia người, giúp chăm lo cho mợ chủ..."