Nạp Thiếp Ký II

Chương 88 : Như Mộng Như Thật

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Trong cơn mộng, hắn lại trở về với lần mây mưa đầu tiên với Băng nhi trên huyền nhai năm xưa. Bổn thân chuyện đó cũng là ký ức thực thực ảo ảo, nên trong mộng hắn càn mê mang hơn - đó là một bãi cát, bãi cát nóng bức, Băng nhi ôm lấy hắn, thân hình mềm mịn của nàng như con rắn quấn lấy hắn. Một bàn tay mịn linh hoạt xảo diệu sờ nắn khắp người hắn, chỗ nào sờ qua đều giồng như tiếng đàn đinh đông sâu lắng, nhất mực thoải mái đến tận xương tủy.



Bàn tay mềm của Băng nhi vần về chuyển lộ, lần đến bụng dưới, để rồi dừng lại.



Hắn gấp lên! Hắn chụp lấy tay nàng yêu cầu nó chui vào nội khố, như mà dây buộc khố quá chặt - đáng chết! Ai lại làm chuyện khuyết đứt này vậy kìa, cột khố của hắn sao mà chặt thế!



Bàn tay êm dịu đó như tiểu cô nương e ấp, muốn bỏ chạy. Chạy đằng trời! Bắt cổ, đem bỏ lên tháp pháo cao cao!



Tiểu cô nước phảng phất như bị đốt, giật bắn lên định đào tẩu. Đào tẩu sao cho thoát chứ! Đè chặt! Không cho động.



Nhè nhẹ, bàn tay êm không trốn tránh nữa, đúng rồi, vuốt ve êm dịu vậy đó, ừ..., bực quá vầy nè, cách giày gãi ngứa! Hắn muốn bảo Băng nhi thò tay vào, nhưng miệng đã bị môi mềm của nàng khép chặt.



Băng nhi là thông minh nhất mà, hắn luôn tin như vầy. Và thế là, bàn tay linh xảo đó vuốt xuống, đến đùi, dùng lại, đắn đo một chút, rồi như quỷ tiến thôn, thăm dò, từ từ đó, từ từ, đúng rồi, từ từ theo ống nội khố tiến lên trên.



Tim hắn muốn nhảy ra ngoài, kích động quá mà!



Đụng rồi, bàn tay mềm của Băng nhi đã lần tới tháp pháo cao dịu vợi của hắn rồi, nhưng sao lại hoảng hốt lùi xa vậy kìa.



Trời ạ...!



Băng nhi phảng phất như tích trữ đủ dũng khí giống như lực lượng tích súc của địa chấn dưới đáy biển vậy, tiếp đó là bùng phát trào dâng! Nàng từ từ đưa bàn tay thon lần trở lại, dừng ở ở bên cạnh tháp pháo một chút, rồi như rồng dài quấn quanh tháp biến thành con gà mái ấp con, dùng cánh ôm con vào lòng.



Ốm áp quá, thoải mái qua...! Cảm giác đó như sóng biển ôm ấp toàn thân, a...! Thật là thoái mái khắp cả người. Ngay cả tiếng than cũng thoái mái!



Nhưng mà, con gà mái đó dường như không biết làm cách nào để ôm ấp con, bóp, miết, day, lắc, dứt, kéo.... ái chà....



Phảng phất như cái đèn biển giữa cơn sóng gió dữ tợn, lại giống như củ cà rốt giữa đám đất chắc đang bị một đứa bé đang dùng hết sức lực lắc lư. Ai dà.... Băng nhi, ta biết nàng có lòng muốn giúp ta, nhưng làm như vậy gãy làm sao?



Chụp bàn tay nhỏ của nàng! Dạy nàng mới được...
Liễu Nhược Băng nói: "Án này càng lúc càng rắc rối, để ta theo đệ xem thử."



"Vâng...! Được a!" Dương Thu Trì cao hứng. Có Băng nhi cùng đi phá án quả là sướng rồi! Hắn chuyển người nói với Quách Tuyết Liên: Em và tiểu hắc cẩu ở nhà, đốt đèn sáng một chút, đừng sợ, có tiểu hắc ở đó quỷ không dám đến khi phụ em đâu."



Dạ...! Quách Tuyết Liên yếu ớt đáp, trở lại phòng đốt đèn sáng rồi mới an tâm, đến ngồi ở bên giường ngẩn ngơ suy nghĩ, chờ Dương Thu Trì quay về.



Dương Thu Trì dẫn Liễu Nhược Băng rời khỏi nội trạch, thấy chỉ có một cái kiệu, vội ra lệnh khiêng thêm cái nữa.



Nhân lúc tùy tùng đi khiêng thêm kiệu, Liễu Nhược Băng khẽ hỏi: "Ngủ ngon không?"



"Không ngon!" DƯơng Thu Trì làm mặt lạnh trả lời rất hung.



"Ơ? Đang khi không cái làm sao vậy? Ai đắc tội đệ vậy?"



"Tỷ!"



"Ta? Ta làm sao?"



"Hừ! Là tỷ bảo Tuyết Liên tìm cơ hội lên giường hầu hạ đệ phải không?"



Liễu Nhược Băng đỏ mặt: "Trì đệ, đệ đã lớn rồi không nhỏ nữa đâu, một mình như vậy khổ lắm, Tuyết Liên cô nương không tệ..."



"Hừ! Cảm ơn! Ta cho nàng biết, tâm của ta chỉ có một người! Nếu mà như vậy, ta sẽ đem cổ bán đi đó!"



"Đệ làm vậy chi cho khổ chứ!" Liễu Nhược Băng nhíu mày, "Ta đã nói rồi, cả đời này ta chẳng lấy ai hết."



"Vậy ta cả đời cũng chẳng cưới ai hết! Dù gì thì cũng bám theo nàng riết luôn thôi!" Dương Thu Trì gườm gườm tuyên bố.