Này, Chớ Làm Loạn

Chương 21 : Chuyện nam nữ

Ngày đăng: 12:57 19/04/20


Lâm Uyên bị đánh bất ngờ, hắn nổi cơn điên hét một tiếng rồi từ dưới đất bật dậy, lao người vào Doãn Tắc. Doãn Tắc không thèm né tránh, nghênh tiếp hắn bằng một cú đấm.



Hai người tôi đấm anh anh đánh tôi, tạo thành cảnh ẩu đả hỗn loạn trong chốc lát.



Những người ở bên cạnh đứng ngây ra nhìn, không ai xông vào khuyên can. Nựu Nựu là người tỉnh ra đầu tiên, cô hét lên với Doãn Ninh: “Mẹ ơi! Kẻ xấu kia đánh cậu, mẹ mau mở cửa thả Man Đầu ra đi!”.



Cao Ngữ Lam không lên tiếng, nhưng trong lòng cô thầm nghĩ: Nựu Nựu à, Man Đầu nhà em thả ra chưa chắc đã cắn kẻ xấu, có khi nó vẫy đuôi mừng muốn làm quen với hắn ấy chứ.



Hai anh cảnh sát mặt hằm hằm chứng kiến cảnh tượng trước mắt, các người coi cảnh sát chúng tôi chết rồi sao mà dám đánh nhau trước mặt chúng tôi?



Hai anh cảnh sát vội vàng xông vào can ngăn, không biết ai đúng ai sai ở đây, cứ đưa tất cả về đồn rồi tính sau.



Hai người đàn ông đánh nhau rất hăng máu, cảnh sát cũng mặc kệ. Lâm Uyên tung một cú đấm mạnh về phía Doãn Tắc, Doãn Tắc nghiêng đầu né tránh, cú đấm trúng đầu một anh cảnh sát.



Doãn Tắc thấy thế lập tức thay đổi chiến thuật, lui người trốn ra sau lưng anh cảnh sát và giơ cao hai tay giả bộ ngoan ngoãn: “Anh cảnh sát, hắn ta đánh lén cảnh sát, hắn ta đánh lén cảnh sát!”.



Lâm Uyên giận tím mặt, hắn đã thật tâm hối cải, muốn cùng Doãn Ninh làm lại từ đầu, muốn nhận con gái hắn. Vậy mà hắn không thể giữ bình tĩnh, tính tình hắn quá nóng nảy, bây giờ hắn đã làm hỏng bét mọi việc.



Khi Doãn Tắc, người chỉ sợ thiên hạ không đại loạn xuất hiện, và sau một hồi đấm đi đấm lại, Lâm Uyên mới thấy bình tĩnh hẳn.



Hắn đúng là ngu xuẩn, biểu hiện của hắn vừa đáng ghét vừa không đầu óc.



Lâm Uyên dừng lại, thở phì phò. Hắn chỉnh đốn lại quần áo, đưa mắt qua hai người cảnh sát rồi quay sang nhìn Doãn Ninh.



Doãn Ninh đáp trả hắn bằng một ánh mắt hờ hững và khinh bỉ. Trong khi đó, con gái của hắn nhào vào lòng Doãn Tắc, Doãn Tắc giúp cô bé lau sạch những vệt nước mắt loang lổ trên gương mặt nhỏ nhắn.



“Cậu, chúng ta thả Man Đầu ra cắn kẻ xấu đi”.



Ngón tay nhỏ bé trắng hồng của Nựu Nựu chỉ về phía Lâm Uyên. Hành động này khiến lòng Lâm Uyên khẽ nhói đau, thật sự là một cảm giác khó diễn tả.



Sự việc đến nước này, mấy người lớn không muốn tới đồn cảnh sát cũng không được. Doãn Ninh gi­ao Nựu Nựu cho Cao Ngữ Lam, nhờ cô đưa con bé đi ăn chút gì đó chứ đừng dính đến chuyện tồi tệ này. Cao Ngữ Lam, Trần Nhược Vũ và Quách Thu Thần dẫn Nựu Nựu đi ăn Mc Don­ald. Sau đó, bọn họ làm theo lời Doãn Tắc, tới một bệnh viện gần đó để Quách Thu Thần xử lý vết thương và lấy báo cáo nghiệm thương.



Còn Doãn Ninh, Doãn Tắc và Lâm Uyên tự lái xe đến đồn cảnh sát.



Cao Ngữ Lam cảm thấy hơi bất an, Doãn Tắc ăn vài cú đấm, không biết có bị thương nặng hay không? Lâm Uyên kia lai lịch có vẻ không tầm thường, hai chị em bọn họ có khi nào lại gặp phải phiền phức?



Trần Nhược Vũ cũng lo lắng không yên, cô hỏi: “ Vừa rồi tớ nhất thời xúc động, có đập tên khốn kia vài cái. Hắn nói sẽ kiện chúng ta, liệu tớ có bị dính vào vụ này không?”



Cao Ngữ Lam an ủi bạn vài câu, nhưng thật ra trong lòng cô cũng không chắc chắn lắm. May mà Lâm Uyên không quen biết Trần Nhược Vũ nên Trần Nhược Vũ có lẽ sẽ không sao.


Cao Ngữ Lam nhớ Doãn Tắc từng nói đây là cách bọn họ thể hiện tình bạn. Cô không khỏi cảm thán, đúng là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, bạn thân của “Ảnh đế” cũng là “Diễn viên gạo cội”.



Doãn Tắc còn có việc cần giải quyết nên không thể ở chỗ Mạnh Cổ lâu hơn. Sau khi khám chữa xong xuôi, anh lập tức đưa Cao Ngữ Lam và Nựu Nựu ra về. Lúc này Cao Ngữ Lam mới nhớ ra: “Chị Doãn Ninh đâu rồi?”



“Chị ấy muốn yên tĩnh một chút nên tôi đã đưa chị ấy về nhà trước”.



“Vậy à?” Cao Ngữ Lam muốn hỏi tên Lâm Uyên có làm gì bọn họ hay bọn họ đã làm gì hắn, nhưng nghĩ Nựu Nựu vẫn đang ở đây nên cô đành ngậm miệng.



Doãn Tắc dường như hiểu ý Cao Ngữ Lam, anh nói với cô: “Em đừng lo, mọi chuyện đã kết thúc, không có vấn đề gì nữa. Tôi đưa em về trước, khi nào gặp lại tôi sẽ nói cho em biết.”



Cao Ngữ Lam gật đầu, quay người nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài cửa xe. Trên đường, người đi lại đông như mắc cửi, từng tòa nhà cao tầng lướt qua. Đây là một thành phố xinh đẹp, chỉ không biết trong thành phố này, mỗi ngày xảy ra bao nhiêu câu chuyện giữa người nam và người nữ. Doãn Ninh cũng vậy, bản thân cô cũng vậy, đều là một trong những N trường hợp có tình yêu thất bại.



Do rất hiếu kỳ về chuyện của Doãn Ninh nên Cao Ngữ Lam mong ngóng sớm gặp lại Doãn Tắc. Tuy nhiên gần một ngày nữa trôi qua mà cô vẫn không nhận được điện thoại của Doãn Tắc. Chỉ có Trần Nhược Vũ gọi điện tới tâm sự với Cao Ngữ Lam.



“Lam Lam, làm thế nào bây giờ? Tớ hình như đang yêu rồi”.



“Hả?” Cao Ngữ Lam kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao? Đối tượng là ai?”



“Ừ, tớ vẫn còn một điểm chưa chắc chắn lắm”



“Anh Tiểu Quách phải không?”



“Không phải là anh ta. Anh ta nhu nhược quá, không thích hợp với tớ”



“Vậy là ai? Lẽ nào là Doãn Tắc?”



“Không, không, cũng không phải là anh ấy. Anh ấy rõ ràng có tình ý với cậu, tớ không thích góp trò vui đâu”.



“Cậu nói linh tinh cái gì thế? Anh ta đâu có ý gì với tớ, anh ta chỉ là buồn chán nên thích trêu chọc tớ mà thôi”.



“Nếu vậy anh ta phải thật sự buồn chán đến một cảnh giới mới được”



“Tin tớ đi, cảnh giới của anh ta tương đối cao”



Trần Nhược Vũ thở dài một tiếng, không lên tiếng. Cao Ngữ Lam cũng không mở miệng, đợi Trần Nhược Vũ tự mình khai ra.



Một lúc sau, Trần Nhược Vũ rụt rè hỏi nhỏ: “Lam Lam, cậu thử nói xem, giữa bác sĩ Mạnh và cảnh sát Lôi, ai tốt hơn?”



“... ” Cao Ngữ Lam á khẩu. Đồng chí Nhược Vũ, cậu cũng lợi hại thật đấy, không yêu thì thôi, khi đã yêu thì yêu hai người cùng một lúc?