Này, Chớ Làm Loạn

Chương 23 : Giúp đỡ

Ngày đăng: 12:57 19/04/20


Sau giấc mộng xuân, nếu gặp lại nhân vật chính trong mộng thì sẽ có phản ứng như thế nào? Cao Ngữ Lam không biết, cô chỉ biết mỗi khi nghĩ đến Doãn Tắc là cô đỏ mặt, cái tên Doãn Tắc làm cô rất ngượng ngùng, vì vậy cô cố tình trốn tránh.



Rất may là lần này ông trời đứng về phía cô, trong hai tuần tiếp theo, Doãn Tắc không thấy bóng dáng.



Cao Ngữ Lam một mặt thầm cảm thấy cô gặp may. Tuy giấc mộng xuân không để lại vết tích, nhưng nếu gặp lại Doãn Tắc ngay lập tức, chỉ e là Cao Ngữ Lam sẽ hết sức lúng túng. Mặc dù trên thực tế, giữa cô và Doãn Tắc không xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn thấy chột dạ.



Mặt khác, Cao Ngữ Lam lại tương đối bồn chồn nhớ nhung. Không biết vụ việc giữa hai chị em Doãn Tắc và Lâm Uyên kết thúc ra sao, không biết Doãn Tắc có bị thương nặng không, không biết anh có bị Lâm Uyên kiện? Còn nữa... tại sao Doãn Tắc không đến tìm cô?



Cao Ngữ Lam sống qua ngày với nỗi canh cánh trong lòng. Thời gi­an trôi rất nhanh, nhoắng một cái đã hai tuần lễ trôi qua.



Hai tuần này xảy ra không ít sự kiện, ví dụ như Cao Ngữ Lam thi tuyển công việc mới thành công, giờ chỉ còn chờ quyết định gọi đi làm. Quách Thu Thần chính thức được điều đến thành phố A. Ông Cao bà Cao đặc biệt gọi điện thoại tới, dặn cô chăm sóc người ta. Ông trời cũng biết rõ anh Tiểu Quách là một người đàn ông hẳn hoi, tại sao bố mẹ cô lại bắt cô chăm sóc anh ta cơ chứ?



Trong hai tuần này, Cao Ngữ Lam, Trần Nhược Vũ và Quách Thu Thần hẹn gặp mặt, cùng ăn bữa cơm. Cao Ngữ Lam lại bị Trần Nhược Vũ giục tìm hiểu tình hình của hai anh chàng đẹp trai người trái đất giúp cô ấy. Quách Thu Thần cũng hỏi thăm hai chị em họ Doãn và cô bạn nhỏ bây giờ thế nào rồi? Cao Ngữ Lam rơi vào tình huống khó xử, cô tự nhiên thành đại diện của nhà họ Doãn từ lúc nào thế?



Nhưng người đại diện nhà họ Doãn tức là cô, thật ra chuyện gì cũng không biết. Bởi vì hai tuần vừa rồi quán của Doãn Ninh không mở cửa, Cao Ngữ Lam ngại không dám đến nhà hàng “Thực” hỏi xem Doãn Tắc có đi làm hay không.



Đợi đến khi Cao Ngữ Lam lấy lại tinh thần, không còn nghĩ đến giấc mộng xuân kia nữa, cô mới gọi điện thoại cho Doãn Ninh để bày tỏ sự quan tâm tới bạn bè.



Doãn Ninh rất vui khi nhận được điện thoại của Cao Ngữ Lam. Cô nói cô và Nựu Nựu luân phiên nhau ốm nên ở nhà nghỉ ngơi. Cao Ngữ Lam và Doãn Ninh trò chuyện một lúc lâu. Doãn Ninh chủ động nói với Cao Ngữ Lam, Lâm Uyên không còn quấy rầy hai mẹ con cô nữa, Nựu Nựu bây giờ khỏe lại rồi. Doãn Ninh cho biết, thời gi­an này Doãn Tắc bận tối mắt tối mũi, suốt ngày ở bên ngoài. Sau cùng, Doãn Ninh hỏi: “Doãn Tắc có đến tìm em không?”



Cao Ngữ Lam đỏ mặt, tim đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp: “Không đâu ạ. Em và anh ấy chẳng có gì, sao anh ấy phải đến tìm em?” Nói xong, cô chợt cảm thấy thất thố, người ta có hỏi cô và Doãn Tắc có quan hệ gì đâu, cô đúng là có tật giật mình. Cao Ngữ Lam chữa thẹn: “À, ý em là, anh ấy không tới tìm em”.



“Vậy sao?” Ở đầu dây bên kia, Doãn Ninh dường như không phát hiện ra phản ứng khác thường của Cao Ngữ Lam, cô nói: “Vì cậu ấy bảo, chuyện xảy ra ngày hôm đó rất ngại với mọi người nên cậu ấy muốn mời mọi người ăn cơm.Chị còn tưởng cậu ấy sẽ tìm em giải quyết vụ cơm nước”.



“Không thấy anh ấy ạ, chẳng phải chị nói dạo này anh ấy bận hay sao, chắc anh ấy sẽ mời sau. Thật ra chị không cần khách khí như vậy, anh Tiểu Quách và Nhược Vũ cũng không để ý đâu. Ba người bọn em đã hẹn nhau ăn cơm rồi, chúng em đều là đồng hương, tụ tập cũng vui lắm, coi như ăn mừng anh Tiểu Quách được điều đến thành phố A làm việc”.



“Vậy thì được, anh ấy coi như lên chức phải không? Đúng là một chuyện đáng mừng".



“Vâng ạ, là thăng chức, anh ấy cũng rất vui. Chị Doãn Ninh, em còn một tin vui nữa”. Cao Ngữ Lam hào hứng khoe: ”Em vừa đi phỏng vấn xin việc làm, người quản lý có vẻ rất hài lòng về em, anh ta nói chắc là không có vấn đề gì, bảo em về nhà chờ thông báo đi làm".



“Ôi, vậy có nghĩa là em sắp đi làm đúng không?”



“Vẫn chưa có thông báo cuối cùng, nhưng nghe ý của người quản lý thì chắc không có vấn đề gì”.
“Đúng, tôi đang ngồi uống cà phê ở đại sảnh khách sạn Thái An trên đường Thái Sơn. Vừa vặn có một dự án muốn thảo luận với cô, chỗ này cách nhà cô không xa lắm, cô có tiện tới đây không?”



“Tiện ạ”. Đầu óc Cao Ngữ Lam hỗn loạn, nhắc đến công việc là cô rất hào hứng, nhưng cô cũng thấy cảnh giác khi hẹn gặp một người đàn ông giữa đêm khuya thế này. Mặc dù vậy, cô vẫn vô ý thức nhận lời.



Ở đầu dây bên kia Hồ Thiên nói anh ta chờ cô, sau đó cúp điện thoại.



Cao Ngữ Lam ngồi xuống ghế, suy ngẫm một cách bình tĩnh. Đầu óc cô bắt đầu hoạt động, việc này liệu có được coi là thông báo đi làm? Giám đốc muốn thảo luận công việc cùng cô, có nghĩa ngày mai cô được đi làm đúng không? Nhưng tại sao nửa đêm nửa hôm mới thông báo? Hơn nữa cô còn chưa chính thức nhận chức, có dự án gì cần cô đi thảo luận ngay bây giờ?



Giám đốc Hồ Thiên rốt cuộc là người tham công tiếc việc hay anh ta có ý đồ khác?



Cao Ngữ Lam cảm thấy bất an, cô không dám đi một mình, nhưng cũng không thể không đi. Nhỡ đâu anh ta đúng là người tham công tiếc việc, hôm nay vừa vặn có buổi gặp mặt đối tác tại quán cof­fee, anh ta thật sự có một dự án cảm thấy có thể cùng cô thảo luận, sau đó sẽ chính thức gi­ao công việc cho cô. Nếu cô không đi chẳng phải sẽ mất công việc tốt hay sao?



Cao Ngữ Lam phân vân một lúc, sau đó quyết định tìm người đi cùng.



Gọi Trần Nhược Vũ? Không được, muộn như vậy rồi, cô ấy cũng là con gái nên không an toàn. Hơn nữa cô ấy rất thẳng tính, ngộ nhỡ nói sai điều gì sẽ khiến mọi người rơi vào hoàn cảnh khó xử.



Hay là tìm Quách Thu Thần? Cũng không được, nếu thật sự xảy ra chuyện, anh ta nho nhã như vậy đánh nhau chắc không thắng nổi.



Cao Ngữ Lam suy đi tính lại. Cuối cùng cô nghiến răng, bấm số của Doãn Tắc.



“Sao hả, lần này em thật sự nhớ tôi rồi phải không?” Doãn Tắc bắt máy rất nhanh, ngữ khí đầy vui vẻ.



“Doãn Tắc, tôi có một việc muốn nhờ anh giúp”.



“Được thôi” Doãn Tắc cười: “Chỉ cần em không cướp đoạt thân thể của tôi, những chuyện khác dễ nói. Mà nếu em nhẫn tâm muốn cướp đoạt thân thể của tôi bằng được, tùy vào tình huống tôi cũng có thể thương lượng”.



“Có một người đàn ông hẹn tôi ra ngoài gặp mặt ngay bây giờ. Nhưng giờ cũng đã muộn rồi nên tôi hơi lo lắng. Anh có rỗi không, có thể đi cùng tôi được không?” Cao Ngữ Lam bỏ qua câu nói vớ vẩn của Doãn Tắc, đi thẳng vào vấn đề. Cô không có thời gi­an hươu vượn, để Hồ giám đốc đợi lâu quá thì không hay lắm.



Đầu bên kia đột nhiên im lặng, một áp lực lớn truyền qua đường dây điện thoại khiến Cao Ngữ Lam cảm thấy rất căng thẳng.



“Em vừa nói gì? Người đàn ông nào?”