Này, Chớ Làm Loạn
Chương 31 : Mất mặt
Ngày đăng: 12:57 19/04/20
Tâm trạng Cao Ngữ Lam rối bời. Ở trong xe ô tô, ông Quách không ngừng hỏi về cuộc sống và công việc của Quách Thu Thần, rồi quay hỏi chuyện với Cao Ngữ Lam, cuộc trò chuyện diễn ra rất sôi nổi.
Cao Ngữ Lam không một chút hứng thú, còn Quách Thu Thần thì tỏ rõ thái độ ngại ngùng, anh ta vội kéo ông Quách chuyển sang đề tài khác. Ông Cao xưa nay luôn có sợi dây thần kinh nhanh nhạy, lập tức nhìn ra con gái không vui, ông cũng nhanh chóng lôi chuyện trên trời dưới đất ra tán gẫu, nhằm đánh lạc hướng sự chú ý của ông bạn đồng nghiệp già.
Không khí trong xe tương đối náo nhiệt, Cao Ngữ Lam thành ra không tiện gọi điện thoại, cô mong nhanh đến một quán ăn nào đó, nhân lúc mọi người xuống xe cô sẽ gọi cho Doãn Tắc và Doãn Ninh.
Mọi người vừa tìm được một nhà hàng, xe còn chưa kịp dừng hẳn, ông Cao nhận được một cuộc điện thoại. Ông Cao nghe điện thoại sắc mặt lập tức tái mét, bà Cao bị đau bụng dữ dội, hàng xóm đã đưa bà đi bệnh viện. Bà vẫn đang được kiểm tra, nhưng các bác sĩ nói có khả năng là viêm ruột thừa cấp tính.
Tin này khiến ông Cao và Cao Ngữ Lam sợ chết khiếp. Trong nhà không còn một ai, nếu bà Cao phải làm phẫu thuật thì tính sao?
Vì vậy mọi người chẳng kịp ăn cơm, ông Quách nói để ông lái xe đưa ông Cao và Cao Ngữ Lam về nhà. Quách Thu Thần sợ người cha già của anh ta lái xe đường dài, thân thể không chịu nổi nên sẽ không an toàn. Anh ta nói để anh lái xe đưa mọi người về thành phố C, ngày mai là chủ nhật, anh ta sẽngồi xe buýt quay lại đây, như vậy sáng thứ hai vẫn có thể đi làm bình thường.
Việc này nhanh chóng bàn xong, Quách Thu Thần chạy đến một quán Mc Donald ở gần đó mua cho ba người trên xe một ít đồ ăn lót dạ. Ông Cao vội gọi điện tới nhà hàng xóm ở thành phố C hỏi thăm tình hình cụ thể, nói hai cha con ông đang trên đường trở về nhà.
Cao Ngữ Lam xuống xe, đi sang một bên gọi điện thoại cho Doãn Ninh kể chuyện vừa xảy ra và nói lời xin lỗi cô không kịp chào tạm biệt. Sau đó, Cao Ngữ Lam giả bộ vô tình hỏi thăm Doãn Tắc nhưng Doãn Ninh bảo chẳng rõ, chỉ thấy anh ló mặt một cái rồi ôm Man đầu đi đâu mất.
Cao Ngữ Lam thấp thỏm không yên, nhưng vẫn bấm điện thoại gọi cho Doãn Tắc.
Doãn Tắc bắt máy rất nhanh, hỏi cô đang làm gì. Nghe giọng điệu của anh, cô đoán không ra cảm xúc của anh lúc này, nhưng anh cũng không có kiểu vui vẻ trêu chọc cô như trước, khiến Cao Ngữ Lam càng cảm thấy bất an.
Cô lắp bắp cho biết mẹ cô bị ốm, cô đang cùng bố về thành phố C. Doãn Tắc "ừm" một tiếng rồi hỏi bố con cô về bằng phương tiện gì. Cao Ngữ Lam cắn môi nói nhỏ: "Anh Tiểu Quách lái xe đưa em và bố về".
"Vậy là được rồi, em đi cẩn thận nhé, về nhà nếu có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho anh".
Cao Ngữ Lam dạ một tiếng, không muốn cúp điện thoại. Bần thần một lúc cô mới khẽ khàng lên tiếng: "Anh hãy tin em, em không nói dối anh. Em và anh Tiểu Quách thật sự không có gì, mẹ em bị bệnh thật đó".
Cô bỗng dưng nhớ Doãn Tắc, nhớ anh vô cùng.
Vừa vào nhà, Cao Ngữ Lam vội vàng rút điện thoại để gọi cho anh chàng đáng ghét đã chiếm trọn trái tim cô. Nhưng khi mở di động, cô liền giật bắn mình, anh chàng đáng ghét kia gửi cho cô vô số tin nhắn, tất cả tin nhắn đều chỉ có một nội dung: "Em mau Mua~ lại anh đi, mau Mua~ lại anh đi!".
Cao Ngữ Lam cầm di động cười ha ha, cô cố đè nén sự xấu hổ, nhanh chóng ấn phím gọi, cô hạ quyết tâm lần này sẽ nhiệt tình chủ động.
Điện thoại vừa thông, Cao Ngữ Lam không một chút chần chừ, ra sức nói vào điện thoại: "Mua~, Mua~...". Cô lặp đi lặp lại mười mấy lần, cô nghĩ giọng nói cô đủ lớn, ở đầu bên kia Doãn Tắc chắc chắn sẽ nghe thấy rõ.
Đáp lại sự nhiệt tình của Cao Ngữ Lam, đầu dây bên kia quả nhiên có phản ứng, cô vừa "Mua~" xong, chợt một giọng trẻ con rất trong trẻo cất lên: "Cô là ai ạ?"
Cao Ngữ Lam hóa đá trong nháy mắt, đầu bên kia lại hỏi tiếp: "Cô tìm cậu cháu sao? Cậu đang tắm".
Là Nựu Nựu.
Cao Ngữ Lam ôm mặt, trong lòng khóc thét!
Cô nghe thấy giọng Doãn Ninh ở đầu bên kia: "Nựu Nựu, con không được nghịch điện thọai cậu". Sau đó tiếng Nựu Nựu trả lời: "Có người gọi điện thoại cho cậu, nhưng cô ấy chẳng nói gì mà chỉ phát ra âm thanh quái lạ".
"Mua~, Mua~..." của người ta không phải âm thanh quái lạ đâu! Cao Ngữ Lam thầm phản bác ở trong lòng, mặt cô đỏ bừng bừng, hối hận đến mức đau tim gan, đúng là mất mặt quá.
Cao Ngữ Lam nghe Doãn Ninh nói tiếp: "Con mau đưa điện thoại cho mẹ". Cao Ngữ Lam vội vàng cúp điện thoại, sau đó cô "có tật giật mình" tắt máy luôn. Cao Ngữ Lam ngã xuống giường của mình, vùi đầu vào trong gối.
Thật...thật...thật mất mặt quá!!!