Này, Chớ Làm Loạn

Chương 4 : Thú vị tương đầu

Ngày đăng: 12:57 19/04/20


Cao Ngữ Lam cảm ơn đồng nghiệp đã báo tin. Không để ý đến câu nói vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc vừa phấn khích của đồng nghiệp: “Hai người có Man đầu từ bao giờ thế?”, Cao Ngữ Lam ba chân bốn cẳng đến công ty với tốc độ tên lửa.



Cô nhân viên ở quầy tiếp tân mắt sáng ngời khi nhìn thấy Cao Ngữ Lam, hạ giọng nói nhỏ: “Ngữ Lam, Ngữ Lam, bạn trai cô vừa đến đây”.



Cao Ngữ Lam rùng mình. Đúng là tai bay vạ gió, sao ai cũng biết thế này?



“Ôn Sa đang ở đâu?”



Cao Ngữ Lam cho rằng câu hỏi của cô rất có trình độ, vừa không thừa nhận bạn trai gì đó, vừa có thể dòi hỏi xem anh ta đang ở đâu. Bây giờ, việc cần kíp trước mắt là phải đi rước mầm mống gây họa đó, trước khi anh ta gây chuyện.



Câu trả lời của cô tiếp tân cũng tương đối có trình độ: “Ôn Sa và bạn trai cô đang ở cùng nhau”.



Cao Ngữ Lam hơi lên giọng: “Họ ở đâu?”. Cô nghiến răng, không thèm giữ vẻ khách sáo lịch sự nữa.



“Trong văn phòng của Ôn Sa”.



Cao Ngữ Lam ngẩng đầu, sải bước đi lên văn phòng Ôn Sa. Mới đi vài bước, cô không nhịn được quay đầu giải thích: “Anh ta là đồ giả mạo, tôi không quen biết anh ta”.



Cô tiếp tân mỉm cười: “Tôi biết rồi, cô mau đi đi”.



Nhìn vẻ mặt cô tiếp tân, Cao Ngữ Lam càng thấy ấm ức: “Tôi thật sự không quen biết anh ta”. Nụ cười trên môi cô tiếp tân nở rộng hơn. Nghe chừng giải thích không thông, Cao Ngữ Lam liền quay người lao về phía có hai mầm họa.



Cao Ngữ Lam vừa khuất bóng, cô tiếp tân liền bấm điện thoại: “Tất cả chú ý, nhân vật nữ chính đến rồi. Mọi người xem có chuyện gì hay ho nhất định phải cho tôi biết đấy. Tôi nói cho mọi người nghe, bây giờ tôi mới phát hiện hóa ra Ngữ Lam vô cùng đáng yêu, bạn gái cô ấy nói là không thân, bạn trai bảo không quen biết. Mọi người không được chứng kiến vẻ mặt vừa rồi của Ngữ Lam, ngượng ngùng lắm cơ... ”.



May mà Cao Ngữ Lam không nghe thấy những lời nói của cô tiếp tân, nếu không cô sẽ thổ huyết ngay tại chỗ. Cô đi thẳng đến văn phòng của Ôn Sa. Từ ngoài nhìn vào, Cao Ngữ Lam thấy Doãn Tắc đang ngồi ở bên trong, trò chuyện vui vẻ với Ôn Sa.



Bây giờ là gần cuối giờ chiều. Ánh nắng mặt trời dịu dàng chiếu qua cửa sổ lớn vào trong văn phòng, hắt đúng lên người Doãn Tắc và Ôn Sa. Người đàn ông cao to anh tuấn, cô gái xinh đẹp diễm lệ. Hai người chăm chú nói chuyện trong không khí ôn hòa. Dưới ánh nắng phản chiếu, họ tạo thành một bức tranh đẹp mắt.



Chỉ có điều, đôi nam thanh nữ tú...


“Đồ lừa đảo”. Cao Ngữ Lam định mắng anh ta, trong đầu cô đột nhiên lóe một ý nghĩ: “Anh lừa tôi đúng không? Chân bó bột đều là giả? Báo cáo nghiệm thương với hóa đơn viện phí gì đó cũng là giả nốt?”



“Cô sử dụng bạo lực khiến chân tôi bị thương tuyệt đối là sự thật”.



“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Đỉnh đầu Cao Ngữ Lam bắt đầu bốc hỏa.



“Bác sỹ Mông Cổ là bạn học của tôi. Thấy chân tôi bị trật khớp, cậu ta có lòng tốt bắt tôi kiểm tra tỉ mỉ toàn thân. Sau đó, cậu ta đem thạch cao bó vào chân tôi rồi kê đơn thuốc đắt tiền nhất. Cậu ta rõ ràng muốn hút hết nước mỡ của tôi mà”.



“Anh ta có thù oán với anh?”



“Đó là bạn thân của tôi, chỉ là cách thể hiện tình bạn hơi đặc biệt một chút”.



Cao Ngữ Lam thật sự muốn gầm lên: “Anh chỉ bị trật khớp chân, tại sao còn đưa cảnh sát đến nhà bắt tôi?”



“À, Lôi Phong cũng là bạn học của tôi. Tôi nhờ cậu ấy tìm cô. Sau khi tìm thấy cô, tôi muốn đi đón Man đầu về. Nhưng chân tôi bị bó bột không tiện di chuyển, cần có một người giúp đỡ mới được”. Doãn Tắc trả lời rất thành khẩn: “Cảnh sát vì nhân dân phục vụ. Nhân dân chân bị bó bột, cảnh sát đẩy xe lăn cũng là chuyện nên làm”.



“Nên cái đầu anh ấy. Mấy người khác anh thích giỡn chơi thì về nhà các anh mà chơi, tại sao lại vô vị đến mức đi lừa đảo dọa nạt quần chúng vô tội”. Anh ta đúng là đồ khốn mà, Cao Ngữ Lam tức đến mức bốc khói trên đỉnh đầu.



“Sao có thể nói là lừa đảo dọa nạt?”, Doãn Tắc ôm ngực, ra vẻ bị tổn thương nặng nề: “Cô làm nhục khiếu hài hước của tôi quá”.



“Không, tôi đang coi khinh hành vi của anh”. Cao Ngữ Lam nghiến răng ken két. Cô không thèm nhìn Doãn Tắc, ngẩng đầu bước đi, vừa đi cô vừa lẩm bẩm: “Tên này chẳng ra gì, mình không nên phí công khinh thường hắn”.



Doãn Tắc đứng nhìn theo bóng lưng cô, miệng hét lớn: “Lam Lam, tôi và cô khá tâm đầu ý hợp, chúng ta làm bạn nhé”.



“Cút!”. Cao Ngữ Lam hùng hổ bước đi. Lãng phí là phạm tội, cô không còn nhiều sự khinh thường, không thể lãng phí với tên đáng ghét kia.



Cao Ngữ Lam sải bước dài, vừa đi vừa ngoảnh đầu đáp lời Doãn Tắc. Khi quay lại, cô đột ngột đâm vào một thân cây khá lớn. Cao Ngữ Lam đau đến mức ôm đầu ngồi sụp xuống đất.



Đằng sau vọng đến tiếng cười ha hả của Doãn Tắc. Cao Ngữ lam chửi thầm trong lòng. Cô quyết định, lãng phí thì lãng phí, cô sẽ coi khinh tên vô lại đó đến cùng.