Này, Chớ Làm Loạn
Chương 41 : Mất tích
Ngày đăng: 12:58 19/04/20
Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam chăm chú: "Em thừa nhận yêu anh là được rồi".
Cao Ngữ Lam đỏ mặt, lại chỉ chỉ tay vào má anh: "Đại vô lại".
"Sau khi chứng kiến sự vô lại của em, anh tự nhận thấy năng lực của anh là rất có hạn".
"Nói linh tinh". Cao Ngữ Lam không để ý bấm mạnh móng tay vào mặt Doãn Tắc tạo thành vết đỏ, cô vội xoa mặt anh. Cao Ngữ Lam đột nhiên nhớ ra liền hỏi: "Lúc đó em đánh anh có đau không?"
"Đau chứ, nếu không đau sao anh có ấn tượng sâu sắc đến tận bây giờ".
"Mà anh cũng lạ thật đấy, nếu đổi lại là em gặp phải kẻ say rượu, còn đánh người nữa, chắc em sẽ bỏ đi ngay. Ai thèm nhớ đến kẻ đó". Tuy kẻ say rượu chính là bản thân cô, nhưng Cao Ngữ Lam vẫn nói thật lòng.
"Cũng không phải như vậy, Lam Lam, lúc đó anh cảm thấy sắp gục ngã rồi. Thật ra anh biết rõ, anh đồng thời mở nhà hàng và quán nước là quá nóng vội, anh không có nền tảng vững chắc để một lúc đầu tư cả ba nơi. Nhưng lúc đó đầu óc anh chỉ có một ý nghĩ, anh phải mở một nhà hàng tốt nhất ở nơi sầm uất nhất, cho người đàn bà đáng chết ức hiếp hai chị em anh thấy, con trai của mẹ anh, không phải là hạng người bà ta dễ đánh đổ".
Cao Ngữ Lam biết người Doãn Tắc nhắc đến là mẹ của Doãn Thù, nghĩ đến chuyện anh chịu khổ cực, cô bất giác thấy xót xa trong lòng.
Doãn Tắc tiếp tục nói: "Chị gái anh khó khăn lắm mới trở lại cuộc sống bình thường, lúc chị ấy bị tổn thương anh không kịp thời ngăn chặn, vì vậy anh nhất định phải giúp chị ấy sống thật tốt, để tên khốn đó biết, không có hắn, chị ấy càng sống tốt hơn. Vì vậy, Lam Lam à, con người là vật thể rất tham lam. Lúc đó anh vừa đi vừa nghĩ, anh nên làm thế nào mới có thể khiến việc kinh doanh khởi sắc, rồianh lại nghĩ tại sao anh phải cố sống cố chết giữ hai quán đó, tại sao anh không được phép thua? Nếu quán bị đóng cửa, chị gái anh nhất định sẽ rất lo lắng, liệu chị ấy có chán nản, có trách bản thân đã làm liên lụy đến anh? Nhưng thực ra đây có phải là cái cớ anh tự viện ra nhằm mục đích không thừa nhận là mình đã thua?"
Cao Ngữ Lam hiểu ý Doãn Tắc. Lúc đó, cô cũng nói với bố mẹ, thành phố A có nhiều công ty lớn, cơ hội tìm kiếm việc làm dễ dàng hơn, mức lương cũng cao hơn. Cô phấn đấu một vài năm còn khá hơn ở thành phố C mười năm, cô tự nhủ với bản thân, so sánh mọi điều kiện khách quan, thành phố A mạnh hơn thành phố C nhiều.
Nhưng sau khi phải chen chúc trên những xe buýt chật ních người vào giờ cao điểm đi làm và tan tầm, ngày nghỉ một mình ru rú ở nhà, Cao Ngữ Lam cũng từng nghĩ, mọi thứ ở thành phố A đều tốt, liệu có phải chỉ là lý do để cô trốn tránh quá khứ?
Dương Dương trầm mặc một lát rồi lên tiếng: "Lam Lam, chuyện là thế này, Nhược Vũ...thật ra cũng đang ở thành phố A".
Cao Ngữ Lam càng nhíu chặt đôi lông mày, Nhược Vũ ở thành phố A thì sao? Dương Dương nói tiếp: "Lam Lam, năm đó bọn tớ có lỗi với cậu, nhưng tình hình lúc đó cậu cũng biết rồi đấy, chúng tớ không tiện nói gì.Nhược Vũ cũng đã định lên tiếng giúp cậu, nhưng Trịnh Đào tỏ thái độ đó, Tề Na và những người bạn khác bất bình thay cho cậu ta. Nếu bọn tớ lên tiếng, sẽ trở thành đích ngắm của mọi người".
Cao Ngữ Lam im lặng lắng nghe, mọi chuyện đã trôi qua lâu rồi, bây giờ nhắc lại có tác dụng gì chứ?
"Tớ biết bây giờ nói những chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì, lúc đó bọn tớ quả thật không thể làm gì cho cậu..." Dương Dương hình như đọc được suy nghĩ của Cao Ngữ Lam, nhưng Cao Ngữ Lam lập tức ngắt lời cô, nếu đã không còn ý nghĩa thì không cần thiết nhắc lại.
"Dương Dượng, cậu tìm tớ rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Dương Dương im lặng một lát rồi nói: "Lam Lam, Nhược Vũ mất tích rồi. Mong cậu nể tình bạn bè lâu năm, có thể giúp tìm kiếm cậu ấy được không? Lúc đó cậu ấy cũng định mở miệng nói giúp cậu, nhưng ở hoàn cảnh như vậy, Trịnh Đào...Ý tớ là, nếu Nhược Vũ đứng về phía cậu, cậu ấy sẽ trở thành đối tượng bị mọi người công kích, vì vậy cậu ấy mới không dám lên tiếng. Bọn tớ...không tiện nói gì cả".
"Cậu nói gì?" Cao Ngữ Lam giật mình.
"Tớ muốn nói Nhược Vũ năm đó có ý giúp cậu, dù cuộc sống tình cảm của cậu như thế nào đi chăng nữa, cậu ấy vẫn coi cậu là bạn bè. Nhưng chuyện xảy ra như vậy, cậu ấy thật sự chẳng thể làm gì hơn, cậu ấy sợ mọi người chửi mắng cậu ấy. Cậu ấy từng khóc than với tớ, cậu ấy không xứng làm bạn bè, cậu ấy có lỗi với cậu".
"Không phải, tớ không muốn nghe những chuyện này, cậu nói cậu ấy mất tích rồi?"
"Đúng vậy". Dương Dương nói chậm rãi: "Nhược Vũ mất tích rồi, người nhà cậu ấy mấy ngày nay không liên lạc được với cậu ấy. Trước đó cậu ấy nói là đổi số điện thoại nhưng không cho người nhà biết. Bố mẹ cậu ấy không tìm được cậu ấy, họ lại không dám báo cảnh sát, vì vậy bọn tớ định nhờ vài người quen ở thành phố A, đến công ty cậu ấy xem sao".