Này, Chớ Làm Loạn

Chương 65 : Cầu hôn

Ngày đăng: 12:58 19/04/20


Cam Ngữ Lam cũng bị Mạnh Cổ làm cho chấn động đến mức đen mặt, quay sang bên này thấy Doãn Tắc nghe Mạnh Cổ mắng người một cách khoái trá, cô ghé sát tai anh hỏi nhỏ: "Anh cố ý tìm anh ấy đến đây để tăng thêm sức chiến đấu phải không?"



"Đâu có, anh tìm cậu ta là vì chuyện khác". Doãn Tắc sờ cằm: "Nhưng em nói đúng, sức chiến đấu của tên này không tồi, anh rất tán thưởng hắn".



Mạnh Cổ vẫn đang mắng Tề Na, Doãn Tắc đột nhiên nói với Trần Nhược Vũ: "Đều do cô cả".



Trần Nhược Vũ không hiểu: "Sao ạ?"



"Cô khiến cậu ta không vui nên bây giờ cậu ta mở hết hỏa lực làm cho tôi không có cơ hội chơi tiếp. Từ đầu đến giờ tôi vẫn chưa phát huy hết thực lực, định để đến cuối cùng mới cho bọn họ biết tay. Kết quả tên này đã chiếm hết thế thượng phong của tôi".



Trần Nhược Vũ nhăn mặt: "Anh ta thích cãi nhau thì liên quan gì đến tôi".



Cô vừa nói xong, Mạnh Cổ cũng tắt tiếng. Trần Nhược Vũ ngẩng đầu, bắt gặp Mạnh Cổ đang cúi xuống nhìn cô, Trần Nhược Vũ vội mỉm cười xua tay: "Anh cứ bận đi, anh cứ bận đi, tôi không làm phiền anh".



Mạnh Cổ trừng mắt, ngồi phịch xuống ghế nói với Doãn Tắc: "Tôi không mắng nữa, đến lượt mọi người lên đi, đợi đến khi nào đánh nhau thì gọi tôi".



Doãn Tắc lườm anh ta, tên này đáng ghét quá, tiết tấu của buổi họp lớp đã bị hắn phá hoại, đúng là không vui một chút nào. Anh còn muốn tiếp tục chén đồ ăn, ăn uống no say đến cuối mới làm một trận lớn. Bây giờ thì xong rồi, con nhặng xấu xa kia chắc chắn sẽ không kìm chế nổi cơn tức giận.



Quả nhiên Tề Na bị Mạnh Cổ chọc tức đến mức tay run lẩy bẩy. Cô ta tổ chức buổi họp lớp chỉ với một mục đích khiến Cao Ngữ Lam xấu hổ trước mặt mọi người. Ai ngờ tình thế không những không diễn ra theo ýđồ cô ta mà còn có hiệu quả ngược lại. Tề Na là người rất chú trọng đến thể diện nên bị Mạnh Cổ nói như vậy, cô ta bốc lửa lên đầu.



Tề Na chỉ tay hét lên: "Cao Ngữ Lam!"



Doãn Tắc tay chống đầu nhìn tiểu thư Bánh bao nhà anh, Tề Na bắt đầu mắng nhiếc: "Cậu đúng làđồ vô liêm sỉ, buổi họp lớp tử tế bị cậu dẫn người đến phá rối, vậy mà cậu cũng không biết ngượng, cậu cuốn xéo ngay cho tôi!".



Doãn Tắc không nhìn Tề Na, anh mỉm cười với tiểu thư Bánh bao nhà anh, Cao Ngữ Lam mỉm cười lại với anh, Doãn Tắc cười ngoác miệng, tiểu thư Bánh bao nhà anh đã có tiến bộ nhiều, đợi đến khi cô không chống đỡ nổi anh sẽ lên sau.



Cao Ngữ Lam đứng dậy, quay người đối diện với Tề Na, cô cất giọng nói bình ổn: "Tề Na, cậu có mặt mũi nói tôi phá rối tôi cũng không có mặt mũi để nghe. Cậu hãy sờ vào lương tâm của cậu đi, đúng rồi, tôi quên mất cậu chẳng có thứ đó, thế thì cậu đừng sờ nữa. Cậu hãy sờ vào ngực mình ấy, rồi dùng nó để thề, có phải ngày hôm đó cậu gặp tôi và Doãn Tắc ăn cơm ở nhà hàng, cậu thấy chúng tôi chỉ gọi hai món bình dân, cậu biết Doãn Tắc là đầu bếp, cậu cảm thấy cuộc sống của chúng tôi không ra gì, không bằng cậu nên cậu mới tổ chức họp lớp nhằm mục đích muốn những người bạn học từng chứng kiến tôi bắt cá hai tay thấy, người phụ nữ xấu xa như tôi có cuộc sống chẳng ra sao, à không, nên nói là cuộc sống của tôi không bằng cậu".



Nhiều người trong phòng cúi đầu không lên tiếng. Thật ra trong lòng họ đều hiểu rõ cả, chỉ là bị nói trắng ra như vậy nên họ cảm thấy rất ngượng ngùng.



Cao Ngữ Lam nói tiếp: "Cậu có từng nghĩ, tại sao tôi lại đến đây? Tôi biết rõ tâm địa xấu xa của cậu nhưng tôi vẫn cứ đến, đó là vì tôi muốn cho cậu biết, dù tôi ăn bữa cơm giá hai mươi đồng, hai trăm đồng hay là hai ngàn đồng đi chăng nữa, dù Doãn Tắc là đầu bếp hay ông chủ, dù anh ấy mở quán ăn nhỏ hay nhà hàng lớn, thế thì đã sao nào? Tim cậu phải méo mó đến mức nào cậu mới muốn tìm niềm vui từ sự đau khổ của người khác? Tôi nói cho cậu biết, tôi sống rất hạnh phúc, tôi cảm thấy thỏa mãn hơn bất cứ lúc nào hết, chính sự ác độc của cậu và sự tráo trở của Trịnh Đào đã làm tôi thay đổi, giúp tôi bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Doãn Tắc nói đúng, tôi nên cảm ơn các cậu".



"Cậu bịa đặt vớ vẩn, ngậm máu phun người". Tề Na xanh mặt, tức đến mức không biết phản bác thế nào: "Mấy năm không gặp, trình mặt dày của cậu khiến tôi thấy buồn nôn".




Mọi người đều lên tiếng chúc mừng. Mạnh Cổ đỡ lấy hai bó hoa trong tay Cao Ngữ Lam: "Để tôi cầm giúp cô". Cao Ngữ Lam còn đang bận ôm Doãn Tắc, liền đưa hai bó hoa cho anh ta.



Mạnh Cổ để bó hoa làm bằng rau xanh sang một bên, anh ta chỉ cầm bó hoa thịt cá hồi rồi nói với Trần Nhược Vũ: "Em mau đi bảo nhân viên phục vụ đưa xì dầu và mù tạt lên đây".



Trần Nhược Vũ còn đang cảm động bởi màn cầu hôn trước mắt, nghe Mạnh Cổ nói vậy, cô đập mạnh vào người anh: "Anh đúng là vô vị thật, đây là tâm ý của Doãn Tắc, anh đừng có lộn xộn".



"Cái này mà gọi là tâm ý ư, tôi cũng có thể dùng mấy khúc xương ghép thành thứ mới lạ".



Trần Nhược Vũ nổi da gà, cô trừng mắt với anh ta: "Có người chịu gả cho anh mới lạ".



Mạnh Cổ nhìn lại cô: "Em hãy chống mắt đợi đi"



Doãn Tắc nhận lời chúc phúc của mọi người, anh lau nước má trên mặt Cao Ngữ Lam rồi đi đến trước mặt Lưu Vĩ Bình và Trịnh Đào. Bất chấp người ta có vẻ mặt thế nào, anh nắm chặt tay đối phương, nói bằng một giọng đặc biệt chân thành: "Cám ơn cậu, bây giờ Lam Lam là của tôi".



Tề Na cuối cùng cũng không thể chịu đựng thêm, cô ta vớ cái túi xách, "hừ" một tiếng rồi kéo Trịnh Đào đi ra ngoài.



Mạnh Cổ nói vọng theo: "Nhớ thanh toán rồi hẵng đi".



Doãn Tắc cũng cố tình cất cao giọng: "Cậu yên tâm đi, ở đây vào dịp Tết phải thanh toán trước người ta mới cho đặt chỗ, cô ta chạy không thoát đâu".



Tề Na vừa đi vừa nghe những lời của bọn họ, cô ta tức đến mức không đi nổi, chân vẹo một cái ngã phịch xuống sàn nhà. Trịnh Đào đỡ Tề Na đứng dậy, anh ta quay đầu nhìn, thấy Doãn Tắc đang ôm Cao Ngữ Lam thì thầm điều gì đó, Cao Ngữ Lam đấm mạnh vào người anh, cả hai rất vui vẻ và hạnh phúc.



- ---------------------------



Trong công viên Thanh Tùng ở thành phố C, Doãn Ninh và Quách Thu Thần đi dạo bộ, cô vẫn chưa quyết định nhận lời anh, nhưng Quách Thu Thần nói sẽ đợi cô. Doãn Ninh nghe nói Doãn Tắc nhặt được Cao Ngữ Lam ở công viên Thanh Tùng nên muốn đi đến đó. Cô nghĩ đến Quách Thu Thần, thế là hai người cùng tới đây.



Họ chưa có kết quả, nhưng vẫn còn hy vọng.



Trong một căn hộ nhỏ ở thành phố A, Doãn Thù và Ôn Sa ngồi tựa vào nhau trên ghế salon. Doãn Thù vừa cho mẹ cô biết chuyện của cô với Ôn Sa. Tất nhiên là mẹ cô vô cùng tức giận, bà ta yêu cầu Doãn Thù đi xem mặt, chọn một đối tượng kết hôn. Doãn Thù chạy trốn ra khỏi nhà đi tìm Ôn Sa, Ôn Sa nói với cô, mình có một kế hoạch, chúng ta hãy rời khỏi nơi này đi tìm một cuộc sống mới.



Họ chưa có kết quả, nhưng vẫn còn hy vọng.