Nếu Còn Có Ngày Mai - Lâm Mĩ Thi

Chương 18 : Giam cầm

Ngày đăng: 01:02 19/04/20


Khi Trình Thiên Lam tỉnh lại thì cảm thấy rất đau đầu. Cô ngồi hẳn dậy, lấy tay ray ray trán. Thật sự rất mệt.



Nhìn xung quanh căn phòng này, Trình Thiên Lam cảm thấy rất lạ, đây không phải là phòng của cô. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?



- Chuyện gì thế này? Mình đang ở đâu?



Lúc này, Trình Thiên Lam vội vàng đứng dậy chạy ra mở cửa phòng. Ở bên ngoài có hai vệ sĩ đang đứng đấy khiến cô rất kinh ngạc.



- Các người là ai?



- Tiểu thư, cô đã tỉnh rồi ạ? Chúng tôi là người được Trình lão gia thuê đến đây để bảo vệ cô.



- Cái gì?



- Tiểu thư, Trình lão gia đã căn dặn chúng tôi phải bảo vệ cô. Vậy nên mấy ngày nay cô cứ ở đây tĩnh dưỡng đi ạ.



Trước câu trả lời này, Trình Thiên Lam hết sức tức giận. Trình lão gia sao? Bố cô đang làm cái gì vậy?



- Đây là ở đâu?



- Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi không thể nói cho cô biết được. Tạm thời tiểu thư cứ ở đây đi ạ.



- Thả tôi ra, tôi muốn đi gặp bố tôi.



- Tiểu thư, chuyện này là không thể. - Các người…



Trình Thiên Lam lại chạy vội vào bên trong lục tìm điện thoại. Nhưng ngoài vài thứ lặt vặt ra thì cô chẳng tìm thấy điện thoại đâu cả. Trình Thiên Lam lại đi ra đến cửa nói với tên vệ sĩ:



- Được rồi, vậy các anh có thể giúp tôi gọi điện cho Trình lão gia để tôi nói chuyện với ông ấy hay không đây?



- Xin tiểu thư đợi một lát.



Một tên vệ sĩ lập tức lấy điện thoại ra, nhấn số gọi điện cho ông Trình Cẩm Hoa. Không lâu sau ông đã bắt máy.



- “Có chuyện gì?”




Đi lòng vòng một hồi, Trình Thiên Lam bỗng dừng lại, nhìn chằm chằm vào một chai rượu.



- Vodka 40 độ sao?



Trình Thiên Lam nhíu mày lại. Cuối cùng cô quay lại, lấy tạm một chai rượu vang đỏ ở đằng sau rồi đi ra ngoài.



………………………………



Nói là muốn uống rượu nhưng thực tế thì Trình Thiên Lam chỉ uống được có một chút. Người giúp việc kia cứ đứng ở bên cạnh xem Trình Thiên Lam có gì sai bảo hay không.



- Trông cô có vẻ mệt mỏi?



- Tiểu thư, tôi không sao.



- Được rồi, nếu như cô mệt thì cứ đi nghỉ đi. Bây giờ tôi cũng có thể chạy được đâu mà cô đứng đây trông làm gì chứ?



- Tôi…



Thấy cô gái giúp việc này có vẻ rất băn khoăn, Trình Thiên Lam nhân đó lại nói tiếp:



- Thôi, đi nghỉ đi. Tôi cũng không cần gì nữa đâu, cô cũng không cần ở đây làm gì nữa cả.



- Cảm ơn tiểu thư. Nếu có gì thì cô cứ gọi tôi.



- Ừ. Trình Thiên Lam vẫn cứ ngồi ở bàn ăn, gắp vài miếng ăn bình thường. Cô nhìn ngó khắp bếp thì thấy một chiếc bật lửa, chẳng hiểu sao tự dưng lại nở một nụ cười rất thoải mái.



Vừa rồi lúc ở trong hầm rượu, Trình Thiên Lam đã nhìn thấy một chai rượu Vodka 40 độ. Tự nhiên lúc ấy, cô nảy sinh ra một ý định, một ý định có thể giúp cô thoát khỏi nơi này.



Theo như một số hiểu biết đơn giản của Trình Thiên Lam thì rượu Vodka có thể bốc cháy khi tiếp xúc với lửa. Nếu như cô lấy được chai rượu này, dùng nó để gây ra hỏa hoạn, như thế sẽ thu hút được sự chú ý của đám vệ sĩ trong ngôi nhà này. Việc này tuy mạo hiểm nhưng đó là việc duy nhất mà Trình Thiên Lam có thể làm lúc này.



Đi khắp nhà, Trình Thiên Lam cũng phát hiện ra, ở phòng cuối hàng lang bên trái, cửa sổ không khóa nhưng bên ngoài đó lại có vệ sĩ canh gác. Hàng rào cũng không quá cao, rất dễ leo ra. Chính vì thế mà cô sẽ phải phóng hỏa ở một căn phòng nào đó chỗ hàng lang bên phải để thu hút sự chú ý của vệ sĩ. Khi cháy nhà, bọn vệ sĩ này sẽ vội vàng chạy đến chỗ bị cháy. Lúc ấy Trình Thiên Lam sẽ nhân cơ hội ấy chạy đến chỗ căn phòng cuối hành lang bên trái kia, từ đó mà chạy thẳng ra ngoài. Cách này nguy hiểm nhưng không thể không làm.



Trình Thiên Lam đã suy nghĩ một hồi khá lâu, chỉ cần hai tên vệ sĩ trong này không để ý thì cô có thể phóng hỏa. Khi bọn chúng phát hiện ra nhà bị cháy, Trình Thiên Lam có tổng cộng 3 phút để chạy trốn. Cô có thể chạy được không, coi như tùy thuộc vào sự may mắn.