Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu
Chương 1 :
Ngày đăng: 17:29 19/04/20
Thành phố Lâm nằm bên bờ sông Bích Ba. Mỗi khi mùa xuân về, cả thành phố phảng phất được bao trùm bởi sương mù ẩm ướt và mát lạnh.
Một ngày sắc trời u ám bình thường, cục cảnh sát thành phố có một sự xao động bất thường.
Bởi vì đại đội cảnh sát hình sự xuất hiện hai nữ cảnh sát thực tập trẻ tuổi.
Đây vốn không phải chuyện to tát. Nhưng hai cô gái trẻ mới ngồi trong văn phòng một lúc đã thu hút sự chú ý của không ít cảnh sát, có người thậm chí thò đầu vào cửa quan sát hai cô gái.
Bởi vì trông bọn họ rất đặc biệt.
Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi Triệu Hàn là người liên lạc thực tập của hai cô gái. Lúc này, anh cũng như các đồng nghiệp khác, ngẩn người nhìn hai cô gái trẻ trước mặt.
Một cô rất xinh đẹp, còn một cô...trông hơi kỳ quái.
Cô gái ngồi bên tay trái tên Diêu Mông, là nghiên cứu sinh tâm lý tội phạm đại học Công an. Cô có đôi mắt to và mái tóc dài, tuy chỉ mặc quần jeans và áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng vẫn giống người mẫu bước ra từ tạp chí tuổi trẻ. Sơ yếu lý lịch của cô tương đối hoành tráng: Học bổng của nhà trường, cán bộ xuất sắc, người chủ trì chương trình phát thanh của trường, Top 10 tuyển thủ xuất sắc trong cuộc thi hùng biện...
Triệu Hàn có dự cảm, Diêu Mông sẽ trở thành hoa khôi mới của ngành cảnh sát thành phố Lâm.
Cô gái còn lại tên là Hứa Hủ...
Trên sơ yếu lý lịch, thành thích của Hứa Hủ rất xuất sắc, năm nào cũng đứng đầu toàn trường đại học.
Nhưng Triệu Hàn nghi ngờ, không biết cô làm thế nào để thi vào trường công an. Bởi vì cô có vẻ không cao tới một mét sáu. Thân hình cô vừa gầy vừa nhỏ bé, dù ngồi nghiêm chỉnh trên ghế cũng giống thiếu nữ vị thành niên. Làn da cô trắng đến mức không một chút sắc hồng, ngũ quan thuộc loại bình thường. Nhìn lướt qua, trông cô giống...đúng rồi, giống nhân vật ma cà rồng trong phim Mỹ. Nhưng cô lại mặc chiếc áo khoác dài màu đen nghiêm chỉnh, áo khoác dài đến tận mắt cá chân, không hợp với bộ dạng non nớt của cô, khiến cô có vẻ kỳ quái và buồn cười.
Tên của cô, Hứa Hủ, đọc là Xuxu?
Suỵt Suỵt? (phiên âm của từ "suỵt" cũng là "xu", giống tên của Hứa Hủ)
Triệu Hàn hơi buồn cười, nhưng vốn là một chàng trai trẻ hiền hậu và lịch sự, nên anh vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, thôi không quan sát Hứa Hủ.
Anh vừa định mở miệng, đúng lúc Hứa Hủ ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt của cô khiến Triệu Hàn hơi ngây người.
Mấy phút trước đó đều là Diêu Mông trò chuyện với anh, Hứa Hủ chỉ trầm mặc lắng nghe, thậm chí dường như chưa từng nhìn thẳng anh một lần.
Lúc này, Hứa Hủ giơ tay, ngón tay cô lướt qua một khung ảnh ở tận cùng bên trái, dừng lại trên chiếc bật lửa bên cạnh khung ảnh. Cô cúi đầu ngắm nghía một lúc, khóe miệng ẩn hiện ý cười:
"Ở vị trí trang trọng nhất trên bàn làm việc của anh không phải là khung ảnh, mà là chiếc bật lửa Zippo thuộc hàng số lượng hạn chế này.
Anh và Quý đội phó tương đối thân thiết, anh rất kính trọng anh ấy. Chiếc bật lửa này là do anh ấy tặng anh, có lẽ vào dịp sinh nhật của anh hay thăng cấp nào đó.
Sau đó, anh tìm cơ hội tặng lại anh ấy một đôi giày thể thao giá không rẻ."
Nói đến đây, Hứa Hủ lại nhướng mắt nhìn Triệu Hàn: "Cảnh sát Triệu, nghiên cứu phân tích tâm lý là dự đoán khả năng có thể xảy ra. Đây là những kết luận em cho rằng có khả năng lớn nhất."
Ngữ khí của cô vẫn bình thản như cũ, nhưng ánh mắt nhìn Triệu Hàn bộc lộ sự nôn nóng và chờ đợi , phảng phất mong chờ đáp án của anh. Vào thời khắc này, Hứa Hủ cuối cùng cũng thể hiện cô vẫn chỉ là một học sinh.
Triệu Hàn mở to mắt: "Sao...sao em biết những điều này?"
Diêu Mông ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối cầm tách trà lắng nghe. Bây giờ cô mới nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, cười nói: "Anh Triệu, Hứa Hủ rất xuất sắc."
Nghe Diêu Mông nói vậy, Hứa Hủ để lộ nụ cười nhàn nhạt. Đôi mắt chững chạc của cô đột nhiên sáng bừng, hai má trắng bệch hơi ửng đỏ.
Bắt gặp nụ cười đầu tiên trên gương mặt Hứa Hủ trong ngày hôm nay, đầu óc Triệu Hàn bất chợt vụt qua ý nghĩ, thảo nào vừa rồi cô nhường Diêu Mông nói trước. Bởi vì cô biết rõ, nếu cô lên tiếng trước, Diêu Mông sẽ không còn lời nào để nói.
***
Sau giờ tan tầm, Triệu Hàn một mình ngồi trầm tư trong văn phòng.
Nếu nói suy đoán của Diêu Mông có căn cứ đàng đoàng, thì kết luận của Hứa Hủ hoàn toàn là trời ơi đất hỡi. Nhưng cô đều nói đúng, chỉ sai một điểm, anh không có chị gái ruột, chỉ có chị họ. Chị họ của anh đúng là rất xinh đẹp, hơn nữa còn có quan hệ thân thiết với anh y như chị gái ruột.
Khi Hứa Hủ giải thích tỉ mỉ về sự suy đoán của cô, tâm trạng của Triệu Hàn thật khó hình dung, bởi vì anh không ngờ quá trình suy đoán của cô lại đơn giản như vậy.
Sau khi bình ổn tâm trạng, Triệu Hàn bấm số điện thoại di động của Quý Bạch: "Sếp!"
Quý Bạch là người Bắc Kinh, thời gian này nghỉ phép về nhà thăm người thân. Có lẽ anh đang ở bên ngoài, đầu kia điện thoại hơi ồn ào. Vài giây sau, thanh âm đầy ý cười của Quý Bạch truyền tới: "Nói đi!"
"Đội vừa có hai sinh viên thực tập. Hôm nay em gặp rồi, họ đều rất xuất sắc. Em đã gửi sơ yếu lý lịch cho anh. Đúng rồi, cục trưởng nói, anh phải hướng dẫn một người."
Ý cười trong ngữ khí của Quý Bạch càng sâu hơn, nhưng câu trả lời của anh khiến Triệu Hàn không khỏi chán nản: "Tôi nhàn rỗi lắm sao? Không có hứng thú."