Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Chương 8 :

Ngày đăng: 17:29 19/04/20


Mùa xuân Bắc Kinh, sắc trời màu xám nhạt, sương mù giống một lớp màn mỏng khô hanh bao trùm khắp không gian.



Quý Bạch nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế nằm màu trắng trong khuôn viên nhà anh, bên tay là ấm trà thơm ngát, trước mặt là hồ nước tĩnh lặng, bên kia bờ hồ là cây đào nở đầy hoa, cánh hoa đào rơi đầy trên thảm cỏ, lan tỏa mùi hương nhàn nhạt.



Quý Bạch uống một ngụm trà, khép mi mắt, bên tai vang lên giọng nói của Hứa Hủ. Thanh âm của cô trầm tĩnh như nước, khiến cảnh sắc buổi đêm xung quanh anh càng trở nên tĩnh mịch.



Ở đầu kia điện thoại, Hứa Hủ bị câu nói "Tôi cho em hai phút" của Quý Bạch kích thích lòng hiếu thắng. Cô trả lời ngắn gọn "được" rồi lặng lẽ tổ chức tư duy, như thể bước vào trạng thái chiến đấu.



"Đầu tiên, theo số liệu thống kê, trong 10 năm trở lại đây, thủ phạm của các vụ gây nguy hại an toàn công cộng ở nước ta có tới 98,9% là nam giới, 96,6% trình độ phổ thông trung học trở xuống. Vì vậy, về cơ bản có thể khẳng định thủ phạm của vụ án này là nam giới, trình độ văn hóa không cao."



"Ờ." Quý Bạch châm một điếu thuốc: "Tiếp tục."



"Thứ hai, mục tiêu của thủ phạm rất rõ ràng. Nếu đối tượng hắn muốn trả thù là người dân bình thường, ở thành phố Lâm có ba công viên diện tích rộng lớn, lượng người qua lại đông hơn nhiều. Một khi hắn gây án ở những công viên này, việc điều tra của chúng ta sẽ càng gặp khó khăn hơn. Nhưng thủ phạm không lựa chọn ba công viên đó, mà mạo hiểm chọn những công viên nhỏ gần CBD để gây án.



Những công viên này đều do chính quyền thành phố quy hoạch, các tập đoàn bỏ vốn đầu tư xây dựng. Trong lòng người dân, những công viên này đều là tượng trưng của CBD. Bình thường, người dân lui tới công viên đa phần sinh sống quanh CBD, đó là tầng lớp giàu có hoặc người có địa vị trong xã hội. 



Điều này có thể phản ánh hai điểm: một là thủ phạm rất quen thuộc khu vực này, có khả năng sinh sống hoặc làm việc trong khu vực; hai là, hắn gây tổn thương cho đối tượng của một tầng lớp xã hội riêng biệt, để giải phóng tâm trạng. Đây là hành vi trả thù những người có thu nhập cao, thậm chí có thể nói, là sự trả thù đối với CBD."



Quý Bạch mỉm cười, cất giọng nhàn nhạt: "Tại sao không phải kẻ vô công rỗi nghề? Nhân viên "cổ cồn trắng" bị đuổi việc mà nhất định là nhân viên bảo vệ?" (Cổ cồn trắng: những chuyên gia được trả lương hoặc những công nhân có học vấn cao công tác ở các lĩnh vực văn phòng bán chuyên nghiệp, hành chính, sales-coordination. Tóm lại, cổ cồn trắng là lao động trí óc, trái ngược với "cổ cồn xanh" là lao động chân tay)



Hứa Hủ trả lời: "Trong tầng lớp vô công rỗi nghề có thể tồn tại loại người căm hận xã hội. Nhưng họ sẽ không chỉ chĩa mũi nhọn vào CBD. Hơn nữa, họ không có cơ hội tìm hiểu CBD. Con người sẽ không đến mức thù hận thứ anh ta không nắm rõ, thậm chí không với tới. Ngoài ra, ở CBD có rất ít người vô công rỗi nghề.



Nhân viên "cổ cồn trắng" bị đuổi việc nhiều khả năng trả thù lãnh đạo của công ty hoặc người đuổi việc anh ta, chứ không căm hận giai cấp này, bởi vì anh ta vốn là người thuộc giai cấp này, sao anh ta có thể căm hận bản thân?



Chân dung tội phạm phù hợp nhất là những người làm việc ở CBD nhưng có thu nhập thấp, hiểu rõ sự phồn hoa và giàu có của CBD mà không thể với tới.



Thời gian gần đây, thủ phạm nhất định gặp trắc trở lớn trong công việc. Điều đó càng khiến hắn tăng thêm cảm giác thất bại, càng hằn thù sự giàu có của CBD. Vì vậy, hắn mới có động cơ gây án.



Đối với một người đàn ông trẻ tuổi không cam lòng, trong tất cả công việc có thu nhập thấp, nhân viên bảo vệ là công việc có thể diện hơn cả.



Ngoài ra, thời gian phạm tội rất tản mát, chứng tỏ thời gian đi làm của thủ phạm không có quy luật nhất định. Thời gian làm việc của người bảo vệ ở CBD luân phiên ba ca một ngày."



Quý Bạch hỏi: "Em dựa vào thời gian gây án nên phán đoán sáng thứ bảy hắn không đi làm?"



Hứa Hủ trả lời: "Vâng ạ. Ngay chiều thứ bảy xảy ra vụ án dao cứa vào tay người, bởi vì ngày cuối tuần công viên thường tụ tập đông người nên hắn không thể chôn lưỡi dao vào ngày thứ sáu, chỉ có thể chôn vào sáng hoặc trưa thứ bảy."



Quý Bạch không nói cô đúng, hay không đúng, anh nhíu mày đọc một đoạn trong báo cáo của Hứa Hủ: "Tính cách thủ phạm dễ nổi nóng. Thời niên thiếu từng có hành vi vi phạm pháp luật, ít nhất từng bị nhà trường xử phạt.  Ngoài ra, thời niên thiếu anh ta từng gặp biến cố lớn, ví dụ gia đình sa sút, cha mẹ ly dị, chưa từng có quan hệ yêu đương hoặc nếu có cũng chỉ là bề mặt...những nhận định lộn xộn này là gì vậy?"



"Là đặc điểm cơ bản của tội phạm "rối loạn nhân cách chống đối xã hội". Hứa Hủ ngẩng đầu nhìn mấy tấm ảnh chụp lưỡi dao đính trên bảng trắng: "Về nhận định thủ phạm chưa từng có quan hệ yêu đương...em cảm thấy tuy hắn có khả năng quan sát và phán đoán không tồi, đầu óc khôn lỏi nhưng tâm lý không chín chắn...Xếp lưỡi dao thành sao năm cánh, đổ thêm nước sông, thậm chí nước canh tê cay vào sơn, càng giống hành động trả thù của một thiếu niên bất mãn với đời, không phải là việc làm thông minh."



Hứa Hủ dứt lời, cả hai đều trầm mặc. Quý Bạch mở miệng trước: "Em nói xong chưa?"
Triệu Hàn không hiểu ý của Hứa Hủ, mặc dù vậy,  anh ta cũng có phản ứng, cầm tập hồ sơ ở trên bàn lên xem.



"Dương Vũ?" Đội trưởng Đinh vẫn chưa hết ngạc nhiên: "Cô quen Dương Vũ?"



Triệu Hàn lập tức giở đến hồ sơ của Dương Vũ, cau mày nói: "Trên này viết, tháng trước anh ta được khen thưởng do biểu hiện xuất sắc trong công việc, còn được thưởng 500 nhân dân tệ. Hơn nữa, sáng thứ bảy tuần trước anh ta có đi làm."



Hứa Hủ nhận hồ sơ của Dương Vũ đọc qua rồi ngẩng đầu: "Anh ta vì lý do gì được khen thưởng?"



Đội trưởng Đinh tỏ ra căng thẳng: "Khen thưởng...chính là vụ án lưỡi dao các anh đang điều tra. Có du khách bị lưỡi dao để trên ghế làm bị thương, Dương Vũ là người đầu tiên phát hiện, còn giúp nạn nhân băng bó...Thật ra, biểu hiện của cậu ta trong công việc rất bình thường. Chỉ vì vụ đó, giám đốc công viên mới biểu dương cậu ta..."



Hứa Hủ biến sắc mặt, cô cắt ngang lời đội trưởng: "Sáng thứ bảy tuần trước có phải anh ta đổi ca trực với người khác?"



"Để tôi hỏi đã." Nói xong, đội trưởng Đinh gọi điện thoại, hỏi vài câu. Sau đó, anh ta ngập ngừng trả lời: "Đúng là cậu ta đổi ca trực với người khác, đổi thành ca tối."



"Hứa Hủ." Triệu Hàn đã không giấu nổi niềm hưng phấn, chỉ tay vào một dòng trên sơ yếu lý lịch: "Bốn tháng trước, hắn từng làm bảo vệ ở một ngân hàng thuộc khu vực CBD."



Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhận ra vẻ mừng rỡ và khẳng định trong mắt đối phương.



Làm bảo vệ ở ngân hàng CBD, mức lương chắc chắn cao hơn bảo vệ công viên. Nguyên nhân nào khiến Dương Vũ đổi công việc? Anh ta có nhiều khả năng phạm sai lầm và bị đuổi việc.



Tại sao hồ sơ không ghi rõ nguyên nhân nghỉ việc? Đây là chuyện bình thường, thời buổi bây giờ một công ty gặp phải nhân viên có vấn đề, chỉ cần không gây ra tổn thất và ảnh hưởng nghiêm trọng đến công ty, họ chỉ đuổi việc nhân viên đó chứ không đến mức đuổi cùng giết tận như ghi vào hồ sơ.



Đây chính là "nhân tố không thể biết trước" mà Quý Bạch nhắc tới? Kẻ tình nghi đổi công việc trong nửa năm và hoàn toàn che giấu lỗi lầm. Ngoài ra, hắn được khen thưởng trong vụ lưỡi dao, hắn lại đổi ca trực với người khác. Vì vậy, cảnh sát đã bỏ qua hắn trong đợt điều tra trước đó.



"Bây giờ anh ta đang ở đâu?" Triệu Hàn nghiêm giọng hỏi.



Sắc mặt đội trưởng Đinh rất kỳ lạ: "Sáng hôm nay cậu ta xin từ chức với tôi. Tôi bảo cậu ta tối nay đến tìm tôi nói chuyện." Đội trưởng Đinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ: "Tôi hẹn lúc 8 giờ."



Hứa Hủ và Triệu Hàn đồng thời đưa mắt nhìn, bây giờ là 7 giờ 30 phút.



Triệu Hàn rút điện thoại định gọi điện về cục, máy di động của anh đột nhiên đổ chuông trước. Anh nghe máy, sắc mặt lập tức thay đổi: "Chúng tôi đang ở công viên Thụy anh, mục tiêu sắp xuất hiện, xin hãy lập tức tăng viện..."



Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hàn liếc qua đội trưởng Đinh rồi nói nhỏ với Hứa Hủ: "Vừa rồi Lão Ngô gọi điện thoại, đội đã tìm ra một kẻ tình nghi từ hệ thống camera giám sát. Tên này xuất hiện ở cổng nhiều công viên, thời gian xuất hiện cùng phù hợp thời gian gây án, đó chính là Dương Vũ." Mấy ngày qua, đội hình cảnh cử chuyên viên xem xét toàn bộ camera theo dõi ở các công viên trong hơn một tuần qua. Do số lượng camera quá lớn nên hôm nay mới có thu hoạch, không ngờ lại trùng với suy đoán của Hứa Hủ.



Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.



"Anh Đinh, đã ăn cơm chưa?"



Cửa phòng vốn khép hờ, một chàng trai trắng trẻo đẩy cửa đi vào. Hắn có chiều cao trung bình, mặc một áo khoác da màu đen, quần xanh da trời thẫm của bảo vệ, bên trong là áo sơ mi hoa rẻ tiền đóng thùng, trông tương đối chướng mắt.