Ngã Ái Nhĩ, Bất Hội Cải Biến (Tôi Yêu Em, Sẽ Không Thay Đổi )
Chương 3 :
Ngày đăng: 21:24 21/04/20
Ôn Nhuận “Ngô” một tiếng, trên mặt mang theo nét cười nói: “Cướp ngân hàng, tiền cướp được kia chắc sẽ không phải ít đi, vừa lúc tôi cũng không giàu có gì, anh đưa tôi một nửa coi như là tiền thuê nhà.” Nói xong còn vươn tay đến trước mặt Kế Hoằng.
Kế Hoằng trừng mắt nhìn cậu lắp bắp: “Ôn Nhuận, cậu ………. Phản ứng của cậu ……… thật đúng là không giống với người thường.”
Ôn Nhuận thu hồi tay, hừ lạnh một tiếng: “Anh đúng là lạc quan, thật là một thanh niên tốt biết hướng về phía trước. Hừ! Đã khốn đốn đến mức độ này còn có tâm tình nói giỡn, anh xem lại chính mình đi, có chỗ nào nhìn giống có tiền không? Huống chi nhà tôi chỉ có mấy thứ này, ngay cả ăn trộm cũng không muốn lấy, nếu anh thật sự là kẻ xấu, cùng lắm anh nhìn trúng cái gì đó có thể cầm đi, dù sao phần lớn đều không dùng được. Còn nếu muốn cướp tiền thì, haha, ngượng ngùng, tôi một tháng kiếm được chỉ vừa đủ chi tiêu nên không có tiền để dành, muốn mạng thì tôi cũng không có. Kế Hoằng, anh hiểu được những gì tôi nói chứ?”
Kế Hoằng gật gật đầu: “Hiểu được, hiểu được! Tóm lại cậu ở phòng này là không muốn gần kẻ xấu đi?”
Ôn Nhuận xoa tay mình: “Thông minh, rửa bát đi.” Thấy Kế Hoằng mở to mắt, cậu ha ha cười nói: “Anh không có đường cự tuyệt đâu, bởi vì cơm là do tôi làm, theo lẽ thường thì phải đến phiên anh là người rửa bát.”
Kế Hoằng túm lấy cậu, hợp tình hợp lý nói: “Nhưng tôi hôm nay là lần đầu đến nhà cậu, cái gì cũng không biết, cậu nên là trước để tôi làm quen một chút đi a.”
Ôn Nhuận trợn trắng mắt: “Lý do của anh cũng thật tốt nga, được rồi, lần này tôi giúp anh, còn về sau nấu cơm và rửa bát hai việc này, tùy tiện chọn một cái đi, tôi đã rất hào phóng cho anh chọn trước rồi đó.”
Hai người vừa đấu võ mồm vừa kéo nhau vào phòng bếp.
Kế Hoằng thầm nghĩ: ‘Cậu không sống giữa bầy sói, sao biết chúng nó có thể hay không tuân thủ lời hứa, chỉ sợ bọn chúng ngay cả lời hứa là cái gì cũng không rõ ràng đi?’ Ngoài miệng lại cười nói: “Cho dù tôi đáp ứng cậu, nói ra sự thật, cậu liền như vậy tin tưởng tôi sao?”
Ôn Nhuận gật nhẹ: “Đúng vậy, chỉ cần anh nói ra, tôi liền tin tưởng.”
Kế Hoằng chậm rãi thu lại nụ cười: “Vô điều kiện tin tưởng?”
Ôn Nhuận dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, anh chỉ cần nói ra, tôi liền tin tưởng.”
Kế Hoằng ý cười cuối cùng biến mất vô tung, nhìn thật sâu vào vẻ mặt kiên định của người thanh niên trước mắt, hắn cầm tay đối phương trầm giọng nói: “Nếu tôi nói, tôi bị người ta hàm oan tội buôn lậu ma túy, cậu cũng sẽ tin tưởng sao?”
Chú thích:
(1) Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng: ý nói người xấu biết nghĩ lại, sửa đổi tính nết là rất đáng quý. Câu này hình như của Bao Thanh Thiên.