Nga Mỵ

Chương 195 : Mĩ Nhân Dẫn Đường

Ngày đăng: 16:42 19/04/20


Mặc dù Cao Xuyên Hiếu không nhìn thấu ảo thuật trong sơn động, nhưng

kinh nghiệm nhiều năm cho ông biết, nơi này có chỗ kì quái! Cho nên luôn không cho ba đệ tử của mình theo những người kia tranh giành, bây giờ

nghe Cơ U Cốc nói như vậy, càng làm sâu sắc thêm nghi ngờ của hắn, liền

hỏi: “Ngươi nói ảo thuật bẫy rập gì?”Cơ U Cốc nói: “Tất cả những gì chúng ta nhìn thấy trong sơn động đều

là hư ảo, những Tu sĩ vừa mới tiến lên, khả năng cũng đã gặp bất trắc.”Tiết Thiết Long không nhịn được chỉ tay vào những Tu sĩ đằng trước

đang thi pháp mở cửa, cười lạnh nói: “Ngươi nói họ đã gặp bất trắc? Đám

người kia đều do ảo thuật hóa thành đúng không? Chuyện cười! Sư tôn của

ta còn không nhìn thấu ảo thuật này, vậy mà mấy vị nhìn thấu được rồi?

Thật sự là bội phục bội phục!”Cơ U Cốc trực tiếp bỏ qua hắn, nói với Cao Xuyên Hiếu: “Cao tổ sư,

đôi mắt của tiểu sư muội ta có chút đặc thù, có thể nhìn thấu ảo thuật ở đây, nếu các vị không tin, tại hạ cũng không thể trách, nói đến thế

thôi.”Nói xong cho Đề Thiện Thượng một ánh mắt, hai người quay người định

đi, nơi này quá mức không bình thường, một vật tùy tiện họ cũng không

thể khiêu chiến được, trong đó cũng không có thứ đồ gì đáng giá họ liều

chết xông vào, vẫn là đi sớm tốt hơn. Biết rõ có bẫy còn nhảy vào, đó

gọi là ngu chứ không phải là dũng cảm.Mấy người còn lại tính cả Cao Xuyên Hiếu vẫn do dự, thái độ của nhóm
diện, sau đó có chuyện đáng sợ xảy ra… con thỏ kia vung cánh giãy dụa,

nhưng vẫn thét lên một tiếng híz-khà-zzz rơi xuống rãnh sâu, tiếng kêu

thảm thiết như bị chặt khúc. Theo sự biến mất của nó, mọi thứ lại chìm

vào im lặng.Mọi người từ hình ảnh này hồi tưởng lại những Tu sĩ kẻ trước người sau rơi xuống rãnh kia, đều lạnh cả người.“Không cần thử nữa, để tiểu mĩ nhân kia chỉ đường cho các ngươi.” Giọng nam quỷ dị kia lại vang lên.Tất cả mọi người đưa mắt lia qua liếc lại giữa Thạch Ánh Lục và Phùng Khiết, ở đây chỉ ba cô gái, được xưng tụng tiểu mĩ nhân chỉ có hai

người này. Chu Chu lại biết đối phương đang nói nàng, trừ lúc nàng gặp

ác mộng, thì đây là lần đầu tiên trong hiện thực được người ta gọi là

“tiểu mĩ nhân”, ánh mắt người này có vấn đề phải không?!Tuy Phùng Khiết sợ hãi, nhưng vẫn theo hiệu của sư phụ tiến lên trước hai bước.“Không nói ngươi! Là cô áo tím kia!” giọng nam quỷ dị kia lại nói.Người trong sơn động không dám tin nhìn về phía Chu Chu, mặt không hẹn mà cùng lộ vẻ “( ‘0`) “.Doãn Tử Chương không nói gì, nhưng siết chặt thêm bàn tay đang nắm tay Chu Chu.Phùng Khiết kinh hồn táng đảm, phát hiện ra người bị điểm danh là Chu Chu, cũng chẳng quan tâm cái gọi là xấu hổ khó chịu, thở phào một hơi

tranh thủ lui về bên người sư phụ.Cao Xuyên Hiếu liếc Chu Chu một cái dò xét, không nói gì.Chu Chu tùy ý Doãn Tử Chương kéo đi từng bước đến cạnh rãnh sâu, một

bệ đá hình cánh sen lơ lửng áp sát bờ rãnh bên họ, chu vi bệ đá chỉ có

một xích (~0,33m), vẻn vẹn đủ một người đứng thẳng lên, chắc hẳn đường

sang bên kia mà nam nhân kia ám chỉ chính là cái này.Cái bệ đá này lại chỉ có mình Chu Chu thấy!Xét thấy vừa rồi nhiều người không tiếng động bỗng dưng bị ngã vào

rãnh sâu, những người khác nào dám nghe Chu Chu xung phong đi trước,

thực tế họ cơ bản chẳng thấy gì cả.Tất cả mọi người im lặng, Doãn Tử Chương hỏi: “Bệ đá ở chỗ nào?”Chu Chu chỉ chỉ rãnh sâu đen nhánh, nói: “Ở đây xuống dưới khoảng ba thước.”“Ta đi xuống trước, sau đó tới muội.” Doãn Tử Chương nhẹ nhàng hít một hơi rồi nhảy về chỗ Chu Chu chỉ.Phùng Khiết thiếu chút nữa kêu thành tiếng, hắn không muốn sống nữa sao?!Doãn Tử Chương chỉ cảm thấy hình như chân đã dẫm vào thứ gì đó, sau

đó cả người được “thứ” dưới chân dẫn, bay nhanh sang phía đối diện.