Nga Mỵ

Chương 2 : Theo Ta Đi! Bao Ăn Bao Ở

Ngày đăng: 16:39 19/04/20


Nhớ tới những chuyện trong mộng, Chu Chu nhịn không được đỏ mặt, dù

mình có động xuân tâm thì nằm mơ thấy cái loại này cũng quá suy đồi quá

xằng bậy rồi, nàng đầu óc không có bệnh, lại là một hoàng hoa tiểu khuê

nữ, thế nào lại mơ tưởng cùng với cái thằng thị huyết biến thái kia cái

gì đó, gì đó chứ?Chu Chu tiện tay kéo cái khăn đã cũ từ trên cái giá đặt bên tường

qua, ném vào trong chậu nước, đánh vỡ đi ảnh ngược của mình, sau đó vớt

lên, vắt khô rồi dùng sức lau mặt.Lau ba lớp da cũng không lau thành mỹ nữ được! Một giấc mộng mà thôi, lại nghĩ chi cho nhiều chứ! Chu Chu khinh khỉnh, chấp nhận số mệnh xoay người đi nhóm lữa nấu cơm.Hai chén một lớn một nhỏ, mì nước rau dại, nấu xong vừa bưng đến bên

bàn, cửa phòng đã bị người bên ngoài đá văng một cách thô bạo, một thanh sam thiếu niên nhìn qua đại khái chừng mười bảy, mười tám tuổi phóng

cái vèo tới chổ Chu Chu, chỉ kịp thấy bóng lưng không thấy rõ mặt người.Thiếu niên mắt đăm đắm nhìn mì nước rau dại đặt ở trên bàn, nhăn nhăn đầu mày, ác giọng hỏi: “Chỉ ăn cái này? ! Hai con gà ngũ sắc hôm qua ta mang đến đâu? !”Chu Chu bị thằng khách hung dữ này dọa cho một trận, theo phản xạ lùi về sau mấy bước, lúng túng đáp: “Sáng, sáng sớm ăn dầu mỡ nhiều không tốt, ta, ta, ta buổi trưa làm cho ngươi ăn được không? Ôi…”Lời còn chưa nói hết, lỗ tai đã bị thanh sam thiếu niên giơ vuốt ra nhéo cho một trận, kề sát mặt trước mặt nàng, mắng: “Đại não heo của ngươi chứa cái gì trong đó? Ta nói rồi sáng hôm nay phải

xuất phát đến Thánh Trí Sơn bái sư, đi liền ở hẳn trên núi, buổi trưa

còn ăn gà ngũ sắc cái giống gì?”Nhìn gần mới thấy rõ, thiếu niên lớn lên dung mạo thật phi phàm, mày

kiếm mắt sáng, ngũ quan thanh tú, tinh tế lại ẩn chứa một chút lạnh lùng yêu mỵ, có trợn mắt cau mày mà giận dữ, cũng vẫn đẹp đẽ như thường.Chu Chu không biết sao mà hình dung, chỉ là bỗng dưng nhớ tới một câu khoai khoai ngô ngô: dù có là vô tình cũng vẫn khiến người động tâm.Nàng như thế nào lại nghĩ ra một câu nho nhã như vầy chứ? Nàng hình

như trường còn chưa tới qua, sách còn chưa rờ đến mà… Bất quá thói nghĩ

mông lung của nàng đã rất nhanh bị một trận đau nhức trên tai thay thế

hẳn.Thiếu niên nhướng mày trái, vừa xem thường vừa hung hăn nhìn nàng,
mẫu thân từng nói qua, Thánh Trí phái đồ ăn rất kém cỏi, các đệ tử bình

thường mấy việc giặt quần áo, vẩy nước quét nhà, vân vân đều phải tự

mình động thủ, lừa đem tiểu ngốc trư theo, liền không cần phải phiền não vì mấy thứ vụn vặt này nữa, còn coi như đã hoàn thành lời hứa với bà

ngoại Chu Chu, đúng là nhất cử lưỡng tiện.Nhớ tới mẫu thân, tâm tình phấn chấn của thiếu niên nhất thời chuyển sang buồn bã, gục đầu nhếch môi không nói.Chu Chu không phải không biết nàng đi theo thiếu niên lên núi bái sư, thì phải tiếp tục cuộc sống nô dịch bị hắn sai sử, bất quá chung quy so với một người một mình ở lại thôn, đến già chết đói không người chăm

sóc thì tốt hơn.Hơn nữa từ khi hắn thành hàng xóm, số lần nàng gặp ác mộng tựa hồ đã

giảm thiểu rõ rệt, trước đây gần như cách hai, ba ngày đều giật mình

tỉnh giấc vì ác mộng, sau khi hắn đến, có lúc một tháng cũng không phải

chịu ác mộng một lần… Đại khái là ác mộng cũng biết sợ ác nhân đi.Nàng đã tạo nghiệt gì a! Nằm mơ thì bị biến thái khi dễ, tỉnh dậy liền bị ác nhân sai bảo!Chu Chu kỳ thực không có hành lý gì để thu thập, chủ yếu chỉ mang

theo một ít lương khô, nước uống và vẻn vẹn vài kiện y phục để thay đổi, gian phòng đơn giản thu dọn xong liền trống trơn, đem mấy thứ linh tinh xếp gọn vào hòm, nhờ hàng xóm bên cạnh trông dùm cái nhà một tiếng là

được.Trước khi đi, Chu Chu đến trước mộ phần bà ngoại ở phía sau núi, cúi

đầu lạy ba cái, vác lấy hành trang là cái giỏ trúc đựng thức ăn và y

phục, sờ sờ lên cái vòng tay bằng đồng nho nhỏ trên cổ tay mà bà ngoại

lưu lại cho nàng, đưa mắt nhìn lại tiểu trang nàng đã sinh hoạt hai năm qua, xoay người bước theo thanh sam thiếu niên.