Nga Mỵ
Chương 201 : Chính Là Nàng Rồi
Ngày đăng: 16:42 19/04/20
Chu Chu chần chờ một chút rồi gật đầu thật mạnh. Nếu có cơ hội, nàng rất sẵn lòng luyện đan cho Phần Bích Thấm và Yêu hồYêu hồ ngẩng đầu, liếc thấy vẻ mặt bất thiện của Doãn Tử Chương, còn
bàn tay Chu Chu đang níu lấy chéo áo hắn, bỗng nhiên khóe môi khẽ nhếch, cười nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi lại đây, ta có chút chuyện muốn nói với
ngươi.”Chu Chu không nghi ngờ gì, buông áo Doãn Tử Chương ra, bước đến. Mặc
dù nàng ở chung với yêu hồ không lâu, nhưng nàng tin tưởng Yêu hồ không
có ác ý, sẽ không hại nàng.Yêu hồ thần thần bí bí kề sát vào tai nàng, nói: “Không cần đối xử
quá tốt với tiểu tử kia, nếu không hắn sẽ không biết được ngươi quý giá
thế nào.” Nói xong nhanh chóng hôn mạnh lên mặt nàng một cái.Chu Chu đột nhiên bị vô lễ, bụm mặt đang muốn kháng nghị, bỗng thấy
hoa mắt, toàn bộ cơ thể mất trọng lượng khuỵu xuống, nửa đường như bị
cuốn vào cuồng phong. Nàng khẽ hô một tiếng, nhắm tịt mắt.Chờ cuồng phong biến mất, nàng vẫn ở trong sơn động, nhưng phía trước sáng bừng, đó chính là cửa ra! Nàng nhìn quanh, thấy Doãn Tử Chương
đứng chờ ở phụ cận, trái tim đang lơ lửng cuối cùng hoàn toàn được hạ
xuống.Mấy người trầm mặc ra khỏi sơn động, phát hiện vị trí của bọn họ là ở dưới chân núi. Không cần dựa vào truyền tống trận, chỉ giơ tay nhấc
chân trong nháy mắt đã chuyển mấy người sống đến nơi khác, không biết
Yêu hồ làm như thế nào.Cơ U Cốc quay sang hỏi Chu Chu: “Yêu hồ có đề cập qua việc phải xử lí mấy người Cao tổ sư thế nào không?”Chu Chu vò đầu: “Muội quên hỏi rồi. . . . . .”Doãn Tử Chương lạnh lùng trợn mắt với nàng. Heo đần kia vừa nhìn thấy nam nhân yêu mỵ một chút là choáng váng hết cả!Chu Chu bị hắn trừng thì hơi chột dạ, liền cúi đầu tỏ vẻ sám hối. Lại không nghĩ Doãn Tử Chương thấy bộ dáng kia của nàng càng khó chịu hơn.Cơ U Cốc nói: “Đã như vậy, thì chúng ta cũng không thể trở về Tiên
thành ngay lập tức, nếu không chuyện này khó có thể giải thích, tất cả
chúng ta cứ trực tiếp lên đường!”Những người khác không dị nghị gì, ngay lập tức thả phi hành pháp bảo ra, bay lên trời, lướt qua núi Điểm Phượng hướng tới Kim quốc.Chu Chu ngồi trên Bát Vân thoi nhìn ngọn núi từ từ nhỏ đi rồi biến
mất trong tầm mắt, không khỏi có chút xuất thần. Một chuyến này mặc dù
để cho hắn kiên trì đến cuối cùng không phải là cừu hận, mà là nàng,
tiểu nha đầu vừa không đẹp mắt lại nhát gan, ngu ngốc còn tham lam vô
độ.Hắn không rõ từ lúc nào Chu Chu trong sinh mệnh của hắn lại trở nên
quan trọng đến vậy. Chỉ biết là hắn vẫn nghĩ sẽ mãi cùng nàng ở chung
một chỗ, để nàng vĩnh viễn bình an vui vẻ như lúc này.“Heo ngốc!” Doãn Tử Chương lưu luyến rời khỏi đôi môi mềm mại, từ từ buông nàng ra.Nhưng Chu Chu vẫn còn trong trạng thái bị sét đánh, một chút phản ứng cũng không có, con ngươi cũng chưa từng động đậy.Mới hôn hai cái đã bị dọa thành như vậy sao? Doãn Tử Chương có chút không vừa ý, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên phía trước truyền đến
tiếng kêu to của Đề Thiện Thượng: “Chúng ta sẽ qua đêm ở cánh rừng phía
dưới đó! Lão Tứ ! Đệ ở trong mộ lâu quá nên choáng váng à, sao lề mề thế hả?!”Tiếng gào nhất thời phá vỡ tình cảnh nồng nhiệt trong Bát Vân thoi,
Doãn Tử Chương nhíu mày, điều khiển Bát Vân thoi đáp xuống sườn núi Đề
Thiện Thượng đã chỉ sẵn.Hắn đứng lên, đang muốn kéo Chu Chu cùng tiếp đất. Bỗng nhiên Chu Chu ôm lấy Tiểu Trư tránh thoát tay của hắn, nhanh như chớp nhảy vào trong
bụi cây.Đề Thiện Thượng lần đầu tiên thấy Chu Chu tỏ ra kháng cự Doãn Tử Chương, không nhịn được tò mò hỏi: “Tiểu sư muội sao vậy?”Doãn Tử Chương từ từ thu tay lại, mấp máy môi: “Quá mót.”“À!” Đề Thiện Thượng bừng tỉnh đại ngộ, quay sang lôi Cơ U Cốc: “Vào
rừng tìm thức ăn ngon thôi! Tiên sư bà ngoại nó, Lão Tử một bụng tức
giận, phải ăn một bữa để đền bù a!”Cơ U Cốc nhàn nhạt quét mắt qua Doãn Tử Chương một cái, không nói gì rồi xoay người đi theo Đề Thiện Thượng.Chu Chu ôm Tiểu Trư đứng trong bụi cây nghe câu trả lời kia truyền
đến, ngoài lúng túng chính là tức giận. . . . . . Đại ác nhân kia nói
dối không chớp mắt, thật vô lại!