Nga Mỵ
Chương 212 : Húc Dương Minh Hỏa
Ngày đăng: 16:42 19/04/20
Nguyên Anh chân hỏa đụng vào màn ánh sáng màu đỏ làm bốc lên ánh lửa
chói mắt, có thể thấy rõ màn hồng quang sắp bị xuyên thủng, bỗng nhiên
bên dưới màn ánh sáng đỏ hiện lên một vầng sáng huyền kim (màu vàng
đen) nhàn nhạt, Nguyên Anh chân hỏa của Trì Tha Diệu đụng vào vầng sáng
này thì không có cách nào tiến thêm nữa.Đó là một tầng phòng hộ khác do Trịnh Quyền mượn lực của Bảo Đỉnh
ngưng kết thành, xuyên thấu qua màn hào quang, Trì Tha Diệu có thể thấy
Trịnh Quyền đang khoanh chân ngồi ở trong một góc đỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, hiển nhiên không hề thoải mái. Chu Chu chỉ có thể
đứng bên cạnh Trịnh Quyền, vẻ mặt khủng hoảng muốn giúp mà không giúp
được.Trì Tha Diệu đỏ mắt liên tục đánh sâu vào mấy lần đều không phá vỡ
được hai tầng phòng hộ nhìn như thật mỏng manh này, liền nảy sinh độc
ác, nhảy xuống đứng trực tiếp trên tầng ánh sáng màu đỏ, nói với Tư Biện Thái: “Chúng ta hợp lực, chỉ cần phá hai tầng phòng hộ này, ta xem bọn
chúng còn có cách gì?”Tư Biện Thái có chút do dự, hắn cảm thấy chuyện hôm nay lộ ra chút cổ quái, nhưng cho dù Vưu Thiên Nhận ở đây thì hắn ta và lão giả kia (Đan
Nghê) là hai Tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ cũng không đánh lại được hắn và Trì
Tha Diệu liên thủ, huống chi hắn đã phân một luồng nguyên thần âm thầm
đi theo Vưu Thiên Nhận, vô cùng xác định lão ta đã đến Phần Thành, hơn
nữa đến bây giờ còn chưa trở về.“Linh thú của xú nha đầu kia đâu, sao lại không thấy?”Tư Biện Thái chợt nhớ tới điểm đáng ngờ này.Trì Tha Diệu nhìn mục tiêu chói mắt sắp thành công, mà Tư Biện Thái
cứ do do dự dự không chịu xuất lực, không khỏi vừa vội vừa giận nói: “
Một con súc sinh nho nhỏ có thể có công dụng gì? Tư huynh chẳng lẽ cảm
thấy hai ta liên thủ không đánh lại được một con vật nhỏ cùng với một Tu sĩ Kết Đan kỳ?”Tư Biện Thái vẫn còn nỗi khiếp sợ khi nhớ tới một màn Tiểu Trư nuốt
sống yêu đan của Tam Nhãn Xích Hỏa Sư, nhưng bình thường Tiểu Trư chỉ
là Liệt hỏa điên cuồng reo hò như muốn hoàn toàn cắn nuốt người thành
tro tàn, ngọn lửa loại này không phải loại mà bọn họ có thể chống đỡ.Thực lực của Trì Tha Diệu hơn Tư Biện Thái, sau mấy hơi thở cũng chỉ
có thể sử dụng tất cả pháp bảo, hộ thân pháp thuật đánh ra nhanh chóng
bị biển lửa khôn cùng cắn nuốt luyện hóa, mắt thấy ngọn lửa sẽ đốt đến
trên người mình, trong ánh sáng mờ ảo hình như hắn nhìn thấy một con
phượng hoàng giương cánh bay lượn trong ánh lửa, hắn không nhịn được thê lương kêu thảm thiết: “Húc Dương Minh Hỏa, ngươi… Ngươi là Đan…” Một
câu còn chưa nói xong, cả người hắn đã bị ngọn lửa mãnh liệt lao tới cắn nuốt, một chữ còn dư lại kia vĩnh viễn không phun ra được.Tư Biện Thái kinh hãi muốn chết, cái gì mà khí độ hay tôn nghiêm của
cao thủ đều bị hù dọa hoàn toàn bay mất: “Tha mạng… không, đừng giết…”
Cũng giống như Trì Tha Diệu, chưa nói xong đã hóa thành hư vô trong biển lửa.Nếu ở chỗ khác, hai người tuyệt sẽ không khinh địch hoặc không dễ
dàng bị giết chết như vậy, chỉ có thể nói Đan Nghê đã chọn chiến trường
quá thích hợp cho Chu Chu.Bên trong Đan đỉnh, trời cao không đường chạy, bên dưới không lối
thoát, uy năng của ngọn lửa được khuếch tán lên lớn hơn nhiều lần, chưa
nói tới chuyện lửa kia chính là thiên hỏa cường đại nhất thế gian. Cho
dù thêm mấy Tu sĩ Nguyên Anh kỳ nữa, bị vây ở hoàn cảnh này cũng chỉ có
một con đường chết.Xác định trong biển lửa không còn có gì khác, Chu Chu mới chậm rãi thu hồi ngọn lửa đang vây quanh người vào trong cơ thể.Trịnh Quyền ở phía sau nàng, nơi duy nhất vừa rồi biển lửa không đốt
tới, lần đầu thấy Chu Chu toàn lực phóng thích Liệt diễm bên trong nàng
thì rung động vô cùng, cái loại rung động này khiến cho ông nhất thời
chưa thể phục hồi tinh thần.