Nga Mỵ
Chương 233 : Chưa Từng Có Bao Giờ
Ngày đăng: 16:42 19/04/20
Có tin tức về bảo tàng, Thạch Ánh Lục tạm thời ngừng tu luyện, mang Tam Nhãn Xích Hỏa Sư cùng mọi người từ đỉnh núi đi xuống.Muốn dẫn một phàm nhân không có tu vi như Chu Chu lẻn xuống đáy hồ
cũng phải tốn một chút công phu, Đề Thiện Thượng thừa dịp này liền cùng
Cơ U Cốc nghiên cứu một chút phương pháp mở đại môn băng ngọc.Đồ ánTường vân trên đại môn vô cùng ảo diệu, ngay giữa đại môn hiện
lên phù điêu hình tròn. Trên phù điêu hiện lên năm đóa tường vân sắp
theo thứ tự, lớn nhỏ đều bằng năm kiện bảo vật trên tay họ.Bọn họ lấy ra Bát Bảo Tử Vân Hốt và các loại bảo vật khác, dán lên đồ án phía trên phù điêu đại môn.Chỉ thấy ánh sáng vàng chợt lóe, cả phù điêu bỗng nhiên xoay tròn,
năm người còn chưa tới kịp phản ứng, đã cảm thấy thân thể chợt nhẹ hẫng, Hình ảnh chung quanh thay đổi, cảnh tượng trước mắt lay động, bọn họ đã xuất hiện tại một hành lang băng ngọc thật dài.Xem ra đại môn băng ngọc vừa rồi cũng không phải là cổng vào chân chính mà là một Truyền Tống Trận vô cùng tinh xảo!Để Thiện Thượng mơ hồ sờ băng ngọc trơn nhẵn như gương xung quanh,
chặt lưỡi nói: “Lão tử không biết Băng Hỏa Thần Vương có bao nhiêu ngạo
mạng, nhưng ta khẳng định ông ấy nhất định có rất nhiều tiền! Có thể
dùng Băng Ngọc thượng phẩm đến thế này để làm tường, quá mức xa xỉ rồi! trị giá của nơi này ít nhất cũng phải trên trăm vạn linh Thạch nha! Bảo tàng a bảo tàng, Lão Tử phát tài rồi! Tiểu sư muội, những thứ này không phải là ảo giác đúng không?”Chu chu lắc đầu nói: “Hẳn là không phải.”“Đại sư huynh thích thì cứ ở chỗ này đào mấy khối đem về lưu niệm
đi.” Doãn Tử Chương nắm lấy tay chu chu, hướng về phía hành lang bên
kia đi đến.Đề Thiện Thượng nghĩ đến việc bên trong nhất định còn có nhiều vật
giá trị hơn, lập tức tinh thần phấn chấn, cũng lười so đo câu châm chọc
của Doãn Tử Chương. Nhanh chóng bước theo.Cuối hành lang lại là một cánh cửa lớn bằng băng ngọc, trên cửa có
khắc đồng dạng Truyền Tống Trận, lần này khi bọn họ mở mắt ra đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợBọn họ đứng ở trên đài băng ngọc rộng một trượng, phía dưới là lớp
dung nham sôi trào không nhìn thấy đáy, phía trên là tầng tầng lớp lớp
hàn băng mênh mông vô tận.Dung nham đỏ rực không vì hàn băng mà nguội lạnh, hàn băng dày đặc
hiện yêu thú cấp năm.Sau khi Trường Sinh Tiên Hỏa xuất hiện thì sắc mặt Thạch Ánh Lục
càng trở nên tệ hơn, Cơ U Cốc dùng hết mọi cách, cuối cùng tạm thời dùng pháp trận ngăn chặn hơn phân nửa sự ảnh hưởng của Trường Sinh Tiên Hỏa , nhưng pháp trận của hắn không thể so với nguyên thần ánh sáng của Băng
Hỏa Thần Vương, nhiều nhất chỉ cần nửa canh giờ cũng bị Trường Sinh Tiên Hoả cường đại phá huỷ.Hết lần này tới lần khác hắn tìm xung quanh đài nhưng không phát hiện bất kỳ Truyền Tống Trận pháp nào có thể khiến bọn họ rời khỏi . Nếu như bọn họ không thể hàng phục Trường Sinh Tiên Hỏa thì đợi chờ bọn họ
chính là kết cục bỏ mạng tại nơi này.Băng Hỏa Thần Vương cũng đủ ngoan tuyệt , chỉ cần bất cứ ai bước vào
bảo tàng này, cũng chỉ có thể tiến lên phía trước, không có bất kỳ đường lui. Nếu không chiếm được Trường Sinh Tiên Hỏa, sẽ phải làm tế phẩm cho nó.Sắc mặt của đám người Đề Thiện Thượng lập tức ngưng trọng, bọn họ quá lỗ mãng rồi, cũng đánh giá tâm địa của đại năng tu sĩ thượng cổ quá
cao. Một người so với một người càng hố cha hơn, coi thường sinh mạng
của người khác.Để cho Chu Chu ngây thơ khả ái và Tiểu Trư đi đối phó với Trường Sinh Tiên Hoả vô cùng cường đại ………… hi vọng này cũng có chút xa vời.Chu Chu thu hết mọi chuyện vào trong mắt , gấp gáp đến cực điểm ngược lại khiến cho nàng hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nàng đã không có đường
lui rồi, hoặc là thành công hấp thu Trường Sinh Tiên Hỏa, hoặc là tất
cả bọn họ cùng nhau táng thân tại nơi này.Đã như vậy, sợ hãi thì có ích lợi gì ? Dù sao cũng là chết, không lý nào lại không thử một lần.Đột nhiên bàn tay bị cầm thật chặt, Chu Chu giương mắt nhìn đã thấy Doãn Tử Chương bình tĩnh nhìn nàng.Không có gì phải sợ , bất kể sống chết, A Chương cũng sẽ ở bên cạnh nàng, cùng nàng gánh chịu mọi chuyện.Còn có sư huynh và sư tỷ của nàng nữa. . . . .Đại sư huynh nhe răng trợn mắt nhìn nàng cười cười, bày ra một bộ dáng Lão Tử không sợ trời không sợ đất vô cùng lớn lối.Nhị sư huynh hướng nàng khẽ gật đầu, ánh mắt liền bỏ qua Trường Sinh
Tiên Hoả mà nhìn về phía Thạch Ánh Lục, vẻ mặt ôn nhu như nước rồi lại
kiên định như đá.Tam sư tỷ miễn cưỡng mở mắt ra hướng nàng nháy một cái, đôi mắt to
xinh đẹp linh động trong suốt như nước, tựa hồ muốn nói ta không có
chuyện gì, muốn nàng đừng lo lắng đừng sợ hãi.Trong lòng Chu Chu dâng lên cảm giác ấm áp, nàng liền ôm lấy Tiểu Trư vốn đã bình tĩnh trở lại, đi tới nền đất phía trước khoanh chân ngồi
xuống.