Nga Mỵ

Chương 254 : Không Có Lực Thiên Kiếp

Ngày đăng: 16:43 19/04/20


Đề Thiện Thượng bế quan suốt ba tháng. Một buổi sáng sớm, vùng trời

phía trên sơn động hắn bế quan nổi lên từng trận tiếng sấm, vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này, Vưu Thiên Nhận biết đệ tử đã Kết Đan thành công,

sắp nhận khảo nghiệm thiên kiếp, mừng rỡ như điên, vội vàng từ đỉnh Ứng

Bàng chạy tới.Doãn Tử Chương mang theo Chu Chu bay đến phụ cận đỉnh núi đề phòng,

với thực lực của Đề Thiện Thượng cũng có thể bình an vượt qua Thiên

kiếp, nhưng vẫn cứ cẩn thận là hơn.Sống chung mấy năm, vô số lần sóng vai chiến đấu, mặc dù mấy đồng môn huynh đệ thường xuyên khiêu khích đánh nhau, nhưng cũng hết sức coi

trọng lẫn nhau, tình cảm còn thân thiết hơn anh em ruột.Các trưởng lão còn lại của phái Thánh Trí cũng lục tục dẫn những đệ

tử đắc ý tới quan sát, bình thường rất khó gặp được tình cảnh Kết Đan tu sĩ vượt qua Thiên kiếp, để cho các đệ tử mở rộng tầm nhìn, thứ nhất để

tăng trưởng kiến thức, thứ hai cũng có thể giúp bọn họ kiên định đạo

tâm.Trên bầu trời vang một tiếng thật lớn, thân ảnh nhỏ bé quen thuộc rốt cục cũng xuất hiện.Điện quang đánh xuống, Đề Thiện Thượng ngẩng đầu thẳng lưng quát lớn

với Lôi vân, mặc dù động tác khoa trương, nhưng là lại không phát ra nửa điểm tiếng vang, mà điện quang từ không trung đánh xuống cũng một trận

kích động, tiêu tán ở vô hìnhSau mấy năm dụng tâm tu luyện, hiện tại Hi thanh thuật của Đề Thiện

Thượng đã thành thục hơn rất nhiều, nắm giữ được tinh túy tầng thứ nhất – “Chấn Hồn”Đạo Lôi Đình thứ hai giáng xuống, Đề Thiện Thượng lần này đã ước

chừng được cường độ Thiên kiếp, không thèm dùng Hi thanh thuật, hai tay

kết ấn, một Thủy Long trắng như tuyết phóng lên cao, chính diện chóng đỡ với lôi điện.Thủy Long bị lôi điện chém nát, Lôi Điện cũng tiêu tán giữa bọt nước đầy trời.Đạo Lôi Điện thứ ba, thứ tư mặc dù vô cùng uy mãnh, nhưng cũng bị Đề
nhiều pháp bảo phòng ngự lợi hại, an toàn hẳn là không đáng ngại, Đề

Thiện Thượng cũng đã quen có tiểu sư muội đồng hành, đến lúc đó nàng

không nhất định phải ra sân tham gia tỷ thí, đứng bên làm người xem cũng được.Trước khi đi, Vưu Thiên Nhận gọi mấy đệ tử vào động phủ của mình dặn dò những công việc cần chú ý.Bốn đệ tử đều là thiên tài Kết Đan khi chưa đầy năm mươi tuổi, Vưu

Thiên Nhận nhìn ở trong mắt, không nhịn được tâm tình kích động. Bàn về

tu vi mặc dù ông đã Kết Anh, nhưng trong hơn hai trăm tu sĩ Nguyên Anh ở đại lục Tấn Tiềm cũng không tính là nổi bật, nhưng là ông dám vỗ ngực

nói đệ tử của ông là xuất sắc nhất trong tất cả tu sĩ Kết Đan.Ông tận mắt chúng kiến bọn họ từ Luyện Khí kỳ trưởng thành đến hôm

nay, trong lòng tự hào cùng vui mừng khó mà nói hết,không có bất ngờ gì

xảy ra thì tương lai bốn đệ tử này đều có thể đi xa hơn ông, thân là sư

phụ còn gì phải nuối tiếc?“Con đường của các con còn dài, hết thảy cẩn thận, nhất thời thành

bại vinh nhục cũng không quan trọng, quan trọng nhất là phải bảo đảm an

toàn.” Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng Vưu Thiên Nhận chỉ đành nói một

câu.Mấy người Đề Thiện Thượng thật sâu vái chào bái biệt sư tôn, hóa

thành mấy đạo Hồng quang bay về chân trời phía Đông, nơi đó có võ đài

lớn hơn đang đợi bọn họ.