Nga Mỵ

Chương 279 : Theo Dõi Trong Bóng Tối!

Ngày đăng: 16:43 19/04/20


Tam đại tông môn lưu lại đệ tử canh giữ ở phụ cận tránh để Doãn Tử

Chương bị quấy nhiễu. Cơ U Cốc đã bày ra ba pháp trận bảo vệ ở chung

quanh bọn họ, ngăn cách với thần thức tìm kiếm đề phòng người rảnh rỗi

xông loạn.Năm người cứ như vậy nghênh ngang ngồi xuống tu luyện ở trong trận.

Trong đó còn có ba người ngâm mình vào trong vạc nước đá cổ quái, Thạch

Ánh Lục tu luyện trong vạc đá móc ngược, tu luyện với tu thái thả lỏng

như đang ở nhà mình.Người ngoài cảm thấy kỳ quái, làm sao bọn họ yên tâm để cho Chu Chu

phòng hộ bên ngoài. Nếu thật sự có địch nhân cường đại tới quấy rối,

nàng không có tu vi, tự vệ đã là cả một vấn đề, có thể trông mong gì

đây?Không có ai nghĩ tới tu vi, tư chất, linh căn như vậy, toàn bộ đều

nói lên đây tiểu cô nương không thể dùng tới, thế nhưng mới là người

quan trọng nhất trong đoàn người của phái Thánh Trí. Bọn họ rất có lòng

tin, có nàng và Tiểu Trư ở đây, coi như là tu sĩ Nguyên Anh kỳ đến đây

cũng không thể thu được lợi ích gì.Chu Chu ôm Tiểu Trư ngồi ở bên cạnh Doãn Tử Chương. Nhìn như tùy tiện ngồi đó nhưng lại âm thầm tản ra thần thức, phụ cận dù có một điểm động nhỏ cũng không chạy khỏi cảm giác của nàng.Ánh trăng đã treo giữa trời, ánh mắt Chu Chu bỗng nhiên trở nên cảnh giác, nhìn về phía trái trước mặt nói: “Bên kia là ai?”“Ha ha, tiểu cô nương cảm giác thật bén nhạy làm sao!” Hai bóng hình

cao lớn di chuyển nhẹ như hoa lá từ trong rừng đi tới, chính là người

ban sáng Cố Vãn và Chúc Bạc đạo quân của Chiêu Thái tông.Chu Chu đứng lên dọc theo pháp trận đi tới khom mình hành lễ nói:

“Vãn bối ra mắt hai vị đạo quân.” Nàng không có cảm tình gì với người
cho nàng rất khó chịu.Kể từ khi Doãn Tử Chương phát hiện chiếc nhẫn trữ vật trên tay mình

có thể sẽ gây chuyện, liền tháo ra … rồi đeo trên cổ cùng một chiếc nhẫn khác. Hắn hiện tại là dùng đai lưng trữ vật, nhưng hắn không kiên nhẫn

sắp xếp những thứ đồ vụn vặt kia, cho nên trong dây lưng cũng chỉ toàn

là đan dược, bùa, pháp bảo, một số lượng nhỏ linh thạch các loại tùy

thời có thể dùng đền, những vật khác cùng với phần lớn gia sản đều kín

đáo đưa cho Chu Chu sắp đặt.Doãn Tử Chương hiểu tâm tư Chu Chu, nhận lấy quần áo, rồi đưa tay sờ

sờ chóp mũi Chu Chu, cười trêu nói: “Được, nhưng muội đừng nhìn lén!”“Ai… ai muốn xem huynh!” Chu Chu xấu hổ, gương mặt đỏ bừng, Doãn Tử

Chương thấy lo sợ trong đáy mắt nàng tản mát không ít, yên tâm lách

mình vào rừng cây thay quần áo dính đầy máu trên người ra.Sau khi Doãn Tử Chương tỉnh lại cùng Chu Chu ôm hôn thắm thiết một

màn, không biết ở nơi xa nhiều người hâm mộ nhìn thấy, thương tâm có,

giật mình có, không ai có thể trả lời, là tu sĩ thiên tài tuấn mỹ trẻ

tuổi kinh tài tuyệt diễm có tiền đồ như vậy, làm sao có thể coi trọng

một thôn cô nhỏ quái dị! Hơn nữa còn không có tư chất, là một phế phàm.Thiên tài quả nhiên ít có ai hoàn mỹ. Doãn Tử Chương mọi thứ đều tốt, chính là mắt nhìn người có bệnh, nếu không chính là khẩu vị có vấn đề!Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau, Đề Thiện Thượng, Bảo Pháp Hổ, Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục thần thanh khí sảng từ trong vạc

đá đi ra ngoài, trải qua một đêm điều tức, mọi người điều thu hoạch

không ít, thương thế trên người không nặng lắm cũng đã phục hồi như cũ.Chu Chu đã làm xong bữa tiệc lớn đang đợi bọn họ, đồng môn mấy người ăn uống no đủ, cùng nhau trở về chỗ ở tạm thời ngoài thành.Vừa vào cửa lại thấy hai người Trịnh Quyền và Đan Nghê vẻ mặt ngưng trọng, đang ngồi ở vị trí chủ tọa chờ bọn hắn.