Nga Mỵ

Chương 300 : Gặp Lại Trên Tháp

Ngày đăng: 16:43 19/04/20


Trong tháp Vũ, Thần Doãn Tử Chương đang nện bước khó khăn, chậm rãi đi về phía cầu thang thông lên tầng thứ năm.Trên sàn tầng thứ tư lục tục xuất hiện gần mười tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, chỉ có Đề Thiện Thượng là cảnh giới Kết Đan sơ kỳ đại viên mãn, người

người nhìn Doãn Tử Chương, một tu sĩ Kết Đan trung kỳ trẻ tuổi vẫn còn

dư lực đi lên, nét mặt đều như gặp quỷ.Nhưng rất nhanh bọn họ đã thu liễm tâm thần nhắm mắt lại ngồi xếp

bằng trên mặt đất, không xem động tĩnh của Doãn Tử Chương nữa, hiện tại

bọn họ cố gắng ngồi vững đều vô cùng khó khăn, thật vất vả đi tới một

bước này muốn nhân cơ hội có thêm chút truyền thừa có lợi, ở đâu còn có

tâm tình đi xem người khác như thế nào?Cũng có hai người nóng lòng muốn thử đi lên giống Doãn Tử Chương, kết quả đều thất bại, một người duy nhất nửa đi nửa bò đến gần cầu thang,

bò lên hai bậc, cuối cùng buồn bực thốt ra một tiếng lăn xuống từ trên

cầu thang.Doãn Tử Chương quay đầu lại nhìn Đề Thiện Thượng một cái, xác định

hắn không có việc gì, liền cắn chặt hàm răng cố gắng đi về phía tầng thứ năm.Một bậc, hai bậc, ba bậc. . . . . . Dưới chân như nặng ngàn cân, mỗi lần nhấc chân đều như hao hết sức lực toàn thân, áp lực cực lớn từ bốn

phương tám hướng vọt tới, Doãn Tử Chương phảng phất nghe thấy xương cốt

toàn thân mình dưới sức ép nơi này không ngừng phát ra gào thét thống

khổ.Không khí trong lồng ngực cũng bị ép đến không còn, mặc dù tu vi của

hắn là Kết Đan Kỳ cộng thêm thân thể là pháp thân cường kiện tiếp cận

tu sĩ Nguyên Anh, mặc dù không cách nào hô hấp cũng không ảnh hưởng gì,

nhưng loại cảm giác toàn thân cao thấp bị ép đến cực hạn này quá mức khó chịu.Doãn Tử Chương cũng biết lấy tu vi của mình, hiện tại tuyệt không thể bò đến tầng tám, nhưng tầng thứ năm này, bất kể như thế nào hắn cũng

muốn thử một lần. Thời gian của hắn không nhiều lắm, hắn phải mau chóng

vượt xa kẻ địch của hắn và Chu Chu.Hắn đã đáp ứng Chu Chu sẽ gánh chịu tất cả vì nàng, thì chưa bao giờ

nghĩ đến từ bỏ hoặc lui về phía sau. Hắn chỉ có thể không ngừng tiến lên phía trước.Lại bước ra nửa bước, hắn dần dần quên mất tất cả bên cạnh, chỉ biết tập trung nhấc chân cất bước hướng về phía trước.Từng giây từng phút trôi qua dài đằng đẵng, vô cùng dày vò.Trên cầu thang Doãn Tử Chương đi qua từng giọt từng giọt, tất cả đều
trên quân cờ có khắc tên “Thạch Thiên”, nhìn màu sắc quân cờ hẳn là một

tán tu Trúc Cơ Kỳ.Không ít người mở to mắt kêu lên quái dị, song càng khiến người khiếp sợ chính là, mục tiêu của thiết kỳ này cũng không phải là tầng thứ ba!

Chỉ trong mấy hơi thở, hắn đã lướt qua tầng thứ ba hướng tới tầng thứ

tư!Hôm nay người Chiêu Thái tông chịu trách nhiệm dò xét trên quảng

trường chính là Đạo Quân Nghiêm Tần, lão vừa nhìn thấy tình cảnh này

trong lòng liền biết có chuyện khác thường, phân phó đệ tử nhanh chóng

báo hoàng đế bệ hạ Vũ quốc đang trấn giữ trong cung.Tầng thứ năm tháp Vũ Thần, tu sĩ áo đen cũng chính là người Lâm thị

còn đang hôn mê trong truyền thuyết kia, Nhị gia Lâm Chấn Kim, yên lặng

nhìn chăm chú Doãn Tử Chương đang nhắm mắt tĩnh tọa, trong ánh mắt lộ ra vẻ từ ái và vui mừng sâu đậm.Đây là bảo bối trân quý nhất mà cô gái ông hằng yêu để lại cho ông,

dung hợp kế thừa huyết mạch của ông cùng với nữ tử ông yêu, cũng là kiêu ngạo lớn nhất trong cuộc đời ông.Vì sợ nhi tử quá mức vội vã, hôm qua ông liền một mình tiến vào bên

trong tháp, canh giữ ở tầng năm đợi Doãn Tử Chương đến. Tư chất và cơ

duyên của nhi tử càng vượt qua ông, chỉ có hai mươi lăm tuổi đã là tu sĩ Kết Đan trung kỳ, hơn nữa còn vượt cấp tiến vào tầng thứ năm tháp Vũ

Thần! Phá vỡ kỉ lục ông lập nên năm đó, chân chân chính chính trò giỏi

hơn thầy.Ông vốn không dám chắc Doãn Tử Chương thật sự có thể đi tới bước này

hay không, nhưng quả thật hắn làm được rồi, nhìn hắn từng bước từng

bước gắng gượng thắt lưng từ cầu thang đi tới tầng thứ năm, kích động

trong lòng Lâm Chấn Kim còn hơn tất cả mọi người trên thế gian này.