Nga Mỵ

Chương 37 : Sống Chết Không Rõ

Ngày đăng: 16:39 19/04/20


Edit: Nguyệt NhaBeta: Tiểu Ngọc NhiCơ hội cuối cùng cũng đến khi Chu Chu và Doãn Tử Chương ngụ tại đỉnh Ứng Bàng được ba tháng.Mấy ngày nay Doãn Tử Chương phải bế quan tĩnh tu, Chu Chu cảm thấy

đây là một cơ hội tốt để đổi gió, cho nên mang theo cần câu, chạy đến bờ suối câu cá.Dòng suối nối thông với vùng linh mạch tốt nhất lớn nhất núi Thánh

Trí, trong suối có mấy chục loại linh ngư sinh trưởng, mùi vị ngon có

thể làm người ta thèm đến nuốt lưỡi vào bụng, Chu Chu rãnh rỗi thường

thích lười nhác ngồi ở đây câu cá.Ánh sáng ấm áp rực rỡ phủ trên người, gió núi mát mẻ từng cơn thổi

qua, dược điền phát ra mùi hương toả khắp chung quanh, Chu Chu thoải mái đến cơ hồ muốn nằm lăn trên cỏ.Đang say mê không ngừng, phía sau chợt truyền đến tiếng bước chân sột soạt, Chu Chu quay đầu nhìn lại, nhận ra đó là Thành Khuê Bản, đệ tử

nội môn Luyện Khí kỳ quản lý phòng đan.Bọn họ đã từng gặp qua vài lần, lần đầu tiên khi hắn ở Nguyên Thủy

cốc phát đan dược cho nàng và Doãn Tử Chương, lần thứ hai khi hắn ở núi

Tuệ Lữ chịu trách nhiệm tiếp dẫn đệ tử núi Ứng Bàng, đối mặt với khiêu

khích của mấy người núi Ngẫu Nguyên, hắn chẳng những không bênh vực lẽ

phải, ngược lại ra ám hiệu cho đối phương đổi cách khác hạ thủ với bọn

họ, hai người ở trong động phủ Trịnh Quyền tình cờ bắt gặp mấy lần, vẫn

luôn nhìn nhau không thuận mắt.Bốn bề vắng lặng, nhìn ánh mắt nham hiểm của Thành Khuê Bổn, nàng rất sợ, giống như đang có mưu đồ xấu gì với nàng.Căn cứ vào tin tức vụn vạt nàng hỏi thăm được, không quá khó hiểu vì

sao Thành Khuê Bản lại bất mãn với nàng, hắn ta cảm thấy nàng đoạt đi vị trí đệ tử nhập thất của Trịnh Quyền trưởng lão.Nhưng người này cũng không biết nghĩ lại, sư phụ nàng đâu nói chỉ thu nhận một đệ tử nhập thất, hắn có bản lãnh gì có thể tiếp tục cố gắng a! Đố kỵ oán hận nàng có tác dụng gì? Thật là không sao hiể được.Chu Chu nhìn một chút, trong dược điền cách đó không xa có một số đệ
Chu cho hắn, càng không biết làm sao đối mặt với chính mình, tại sao hắn lại biến thành kẻ máu lạnh vô sỉ đến vậy rồi?!Đáng tiếc đã quá muộn! Hối hận đã quá muộn!Doãn Tử Chương ngồi trong tĩnh thất ở động phủ của mình, thể xác và

tinh thần chìm trong trạng thái không linh (biến ảo khôn lường), đột

nhiên không biết từ đâu truyền đến một tiếng “A Chương”, cả người hắn

run lên, mở choàng mắt.Là Chu Chu! Trên đời này chỉ còn một mình Chu Chu gọi hắn như vậy! Nàng đã xảy ra chuyện!Trái tim Doãn Tử Chương giống như bị bóp chặt, không cách nào hít

thở. Không quan tâm tới gì khác, hắn nhảy dựng lên lao ra khỏi tĩnh

thất, chạy đến phía sau, nhảy xuống vách đá.Phòng của Chu Chu gần vách đá, Doãn Tử Chương vọt vào tiểu trúc nơi

nàng ở, bên trong im ắng không một bóng người. Đồ đạc ngay ngắn chỉnh

tề, giống như chủ nhân tùy thời đều sẽ trở lại.Doãn Tử Chương bước nhanh ra khỏi phòng, hét lớn: “Chu Chu. . .” Đáp lại hắn chỉ có tiếng vọng từ dãy núi truyền về.Gió mát ban mai thổi qua người hắn, đột nhiên hắn cảm thấy một trận lạnh léo thấu xương.Trong một cung điện nguy nga cách đó vạn dặm, một khối thủy tinh

trong suốt óng ánh được đặt trong trận pháp giữa đại điện, giọt máu đỏ

thẫm lơ lửng bên trong khối thủy tinh đột nhiên bắn ra một vầng sáng

chói mắt y hệt hỏa diễm, chiếu rọi toàn bộ đại điện.Trận pháp xung quanh khối thủy tinh cũng đồng thời sáng lên từng vầng sáng vàng, phát ra từng đợt âm thanh u u trầm thấp/Hai thiếu nữ mặc áo trắng canh giữ bên ngoài đại điện bị một màn bất

thình lình này làm cho sợ hết hồn, đang định đi gọi người, thì đã thấy

một cô gái dung mạo như thiên tiên, mặc cung trang màu đỏ đi tới.Hai thiếu nữ áo trắng nhất tề thở phào nhẹ nhỏm, cung kính quỳ rạp xuống đất nói: “Bái kiến thái tử phi.”