Nga Mỵ

Chương 504 : Đứng đầu một đám biến thái

Ngày đăng: 16:47 19/04/20


Cùng một thời gian, thành Sùng Vũ, mấy người đứng đầu trong thành Lăng Đan cũng cảm

nhận được, đại lục Tấn Tiềm đã có thêm một tu sĩ Đại Thừa kỳ! Hơn nữa

người này đang ở Tây Nam.



Ba vị Đại trưởng lão thành Sùng Vũ biết

Doãn Tử Chương và Chu Chu đang ở Tây Nam, nhất thời trong lòng kinh nghi bất định, tu sĩ đột phá Đại Thừa kỳ chín phần mười là một trong hai

người bọn họ, đến tột cùng là người nào?!



Bất kể là người nào, cũng làm cho người ta khiếp sợ muốn chết.



Tâm tình của ba vị tu sĩ đã thành danh nhiều năm rất phức tạp. Phe bên mình lại thêm một gã cường thủ đứng đầu tất nhiên rất đáng mừng, nhưng nghĩ

đến niên kỉ đối phương….Thật, thật con mẹ nó quá xoắn xuýt !



Hoàng cung thành Lăng Đan bên trong cấm địa phía sau núi, Diễm Thí Thiên yên tĩnh nhìn về phía Tây Nam im lặng thật lâu.



Hỏa linh Huyền Long của hắn lúc trước bị một đạo hồng quang quỷ dị không

biết là thứ gì làm nó bị thương nặng, dựa vào đại lượng đan dược trân

quý trong hoàng cung Đan Quốc cộng thêm hi sinh không ít tu sĩ cao cấp,

rốt cuộc cũng khôi phục như cũ.



Hắn còn không kịp cao hứng, bắt đầu cảm ứng được di động truyền đến từ vạn dặm phía Tây Nam.



Lại thêm một tu sĩ Đại Thừa kỳ!



Tu sĩ Đại Thừa kỳ bình thường đối với hắn không có gì đáng sợ, nhưng hắn có dự cảm mãnh liệt, người này rất có thể là Đan Hoàng!



“Quả nhiên không hổ là thiên tài tuyệt đỉnh vạn năm khó gặp, bốn loại thiên

hỏa, Đại Thừa kỳ…Đáng tiếc, như vậy vẫn không đủ!” Diễm Thí Thiên lành

lạnh lẩm bẩm, từ từ đem ánh mắt dời về phía bên kia, chính là phương

hướng nơi phụ thân hắn Diễm Kiếm Địch bế quan!



Trên đỉnh núi Ứng

Bàng, mây đen tan hết, cả ngọn núi cũng sụp đổ hơn phân nửa, không duyên cớ lại thấp đi một nửa, ngay cả những ngọn núi lân cận cũng nhẹ hoặc

nặng bị liên lụy, tình cảnh khắp nơi hoang tàn cỏ cây điêu linh.





số đóa hoa nhỏ như mây từ chân trời bay tới hội tụ ở đỉnh núi. Những đám mây nhẹ nhàng giống như tước điểu, từ từ hợp thành một con Phượng Hoàng khổng lồ.



Ánh sáng chiếu rọi trên thân Phượng Hoàng được tạo lên từ

vô số đám mây, chiết xạ ra ánh sáng ngũ sắc, thay đổi theo sắc trời,
thực quá vô nghĩa rồi, đây cũng không phải là trường hợp hiến tế truyền

thừa là có thể giải thích được. Hơn nữa mới vừa rồi bọn họ bên cạnh cảm

nhận được sau khi Chu Chu tấn nhập Đại Thừa kỳ liền tản mát ra Tiên

Thiên lực vô cùng cường đại, chỉ cần xem lực lượng chân chính bao gồm

thiên địa chí lý mà bọn họ nhìn thấy liền hiểu.



Đề Thiện Thượng phải

đối mặt với sự thật tàn khốc, ở trên con đường tu tiên, ngộ tính của

tiểu sư muội cao hơn bọn hắn không chỉ là nửa điểm.



Cơ U Cốc hít sâu

vài cái, mới không giống như Đề Thiện Thượng quát lên như sấm, cười khổ

nói: “Tiểu sư muội thật là…..Làm người ta ngoài ý muốn.”



Thạch Ánh Lục tâm tư đơn thuần, chỉ có đầy bụng hâm mộ, hai mắt sáng lên nhìn Chu Chu khen: “Chu Chu muội thật sự rất lợi hại!”



Chu Chu không nghĩ tới phản ứng của Đề Thiện Thượng lại khoa trương như

vậy, nhất thời có chút không biết làm sao, Doãn Tử Chương lạnh nhạt nói: “Nghe thấy đạo có trước có sau, Đại sư huynh cần gì chấp nhất chút ít

thời gian nho nhỏ này đây?”



Đề Thiện Thượng nhe răng trợn mắt nói: “Đệ nói cũng thật nhẹ nhàng.”



Có điều rất nhanh hắn liền cười lên ha hả, nhảy chồm lên vỗ bả vai Doãn Tử Chương, nhìn có chút hả hê nói: “Tiểu Tứ, có cảm thấy áp lực rất lớn

hay không? A ha ha ha!”



Doãn Tử Chương ngẩn ra, xem thường nói: “Nhàm chán.”



Trong lòng hắn cũng cảm thấy hết sức giật mình hâm mộ với chuyện Chu Chu lại

trực tiếp tấn chức Đại Thừa kỳ, bất quá càng nhiều hơn là mừng rỡ vì

nàng bình an vô sự, vì nàng đạt được thành tựu như thế mà tự hào.



Còn có một chút khổ sở bất đắc dĩ vì nàng cậy mạnh mà liều mạng… Duy nhất không hề có cảm xúc đố kị và tự ti linh tinh.



Lúc này hắn nhìn ra được, hắn đột phá Đại Thừa kỳ cũng chỉ là vấn đề thời

gian mà thôi, Chu Chu có thể lấy trước thành tựu, có đầy đủ năng lực tự

vệ cũng không tồi.



Hắn có thể an tâm bế quan, dung hợp viên Long Đan.