Nga Mỵ

Chương 508 : Có người vui mừng có người buồn

Ngày đăng: 16:47 19/04/20


Chu Chu đi vào đại điện, nghênh đón nàng là một đôi mắt trâu, ngoại trừ Doãn Tử Chương, tám người còn lại đều dùng ánh mắt như đang nhìn quái thú gắt gao nhìn nàng chằm chằm.



Thật sự là Đại Thừa kỳ!



Tuy rằng hơi thở mấy người Lâm Chấn Kim cảm nhận được có vẻ hơi mỏng manh, nhưng xác thực hơi thở này chỉ có tu sĩ Đại Thùa kỳ mới có thể có. Doãn Tử Chương vừa mới nói nàng ba ngày trước mới thành công xuất quan, nói như vậy cảnh giới của nàng ổn định hơn mấy vị Đại trưởng lão năm đó rất nhiều.



Đặc biệt là Trịnh Tài Thân, lúc lão tấn nhập Đại Thừa kỳ mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng dưới chín lần lôi kiếp vẫn bị tổn thương nguyên khí nặng nề, liên tục bế quan mười năm mới ổn định được cảnh giới.



Hiện tại Chu Chu có bộ dáng này, quả thực giống người bình thường! Đến tột cùng là Đan Tộc sinh ra quái vật gì !



“Bái kiến Lâm thúc thúc! Bái kiến các vị Đạo Quân.” Thái độ của Chu Chu vẫn thân thiện với Lâm Chấn Kim như trước, cũng không hề có thái độ tự cao tự đại với vài vị Đạo Quân khác.



Đạo Quân Cố Vãn, Chúc Bạc đầu tiên kịp phản ứng lại, tiến lên cung kính thi lễ một cái nói: “Không dám nhận, hôm nay tiểu thư Đan Hoàng đã là tiền bối của chúng ta.”



Những Đạo Quân Nguyên Anh khác của Tấn Bảo tông, Tế Lập tông cũng tiến lên thi lễ. Trên mặt Đạo Quân Nghiêm Tần lúc trắng lúc xanh, chỉ cảm thấy mất mặt khó chịu hơn việc bị đánh hai bạt tai trước mặt mọi người.



Nhưng lão có biện pháp gì ? Tuổi của người ta còn không bằng số lẻ tuổi của lão, cũng đã chân chân chính chính là tu sĩ Đại Thừa kỳ, vừa là Thánh nữ Đan Tộc ngay cả Đại trưởng lão cũng đều vội vã muốn lôi kéo vị cháu dâu này, một mình lão mất hứng, cho dù người ta trước mặt mọi người đốt lão thành tro cũng không có ai chịu ra mặt thay lão báo thù.



Lão hành lễ qua quýt, liền chợt lùi về phía sau hai vị Đạo Quân Cố Vãn, Chúc Bạc, hận không tìm được một cái động để chui xuống, để cho mọi người không nhìn thấy lão.




Lời này nói đúng chỗ đau của Đạo Quân Nghiêm Tần, bên trong Chiêu Thái tông đa số đều quan hệ tốt với phụ tử Lâm Chấn Kim, lão bởi vì có quan hệ thân thiết với Lâm Chấn Thuần, từ khi mới bắt đầu đã có quan hệ không mấy tốt đẹp với Doãn Tử Chương, Chu Chu cùng với mấy sư huynh sư tỷ bọn họ, muốn lão quay đầu lại chủ động đi lấy lòng thì lão cũng không có mặt mũi để làm chuyện đó.



Nhưng lão cũng biết, phụ tử Lâm Chấn Kim sau sẽ chấp chưởng Lâm thị, đây là thế cục không thể thay đổi.



Thôi, cùng lắm là lão bế quan không quan tâm đến chuyện trong Chiêu Thái Tông là được, lấy địa vị cùng thực lực của lão, hai cha con kia cũng không dám không kiêng nể gì mà đối phó lão, về phần Lâm Chấn Thuần………….



“Người trở về đi thôi, ba ngày sau đến phía trái Đế Sơn phía Bắc cách thành Sùng Vũ trăm dặm để đón người.” Nghiêm Tần Đạo Quân cũng chỉ có thể làm được một bước này mà thôi.



Mục đích của Chu thị cuối cùng cũng đạt được, thiên ân vạn ta dập đầu dời đi.



Bên kia Chu Chu và Lâm Chấn Kim đang cùng nhau hưởng thụ bữa tối do đích thân Doãn Tử Chương làm.



“Chương nhi nấu mỳ gà khá ngon nha, nhưng vẫn kém hơn Chu Chu nấu một chút.” Lâm Chấn Kim cũng là lần đầu tiên được thưởng thức tài nghệ nấu ăn của nhi tử.



Doãn Tửu Chương trợn mắt nhìn Chu Chu ở phía đối diện đang hì hục ăn lấy ăn để, hừ một tiếng không nói lời nào.



Chu Chu vội vàng chân chó nói: “Muội cảm thấy đồ A Chương làm là ăn ngon nhất!”